Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2551



Chương 2551


Từ khi Tô Lam bắt đầu lên xe, Quan Triều Viễn vẫn chỉ tập trung vào màn hình iPad, thậm chí cả mí mắt của anh cũng không nhúc nhích.



Tô Lam cảm thấy hơi nhàm chán, cô quay đầu nhìn qua phía cửa sổ, quan sát thành phố phồn hoa bên ngoài.


Cũng ngay lúc đó Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mai hai chúng ta cùng đi tới bệnh viện trung tâm đi.”


“Được thôi.” Tô Lam vội vàng quay đầu lại trả lời với anh.


Sau đó, không khí im lặng tiếp tục bao trùm hai người như lúc đầu.



Đến khi Quan Triều Viễn làm xong công việc, anh ngước mắt nhìn Tô Lam và hỏi cô: “Không hỏi anh muốn đến đó làm gì à?”


Tô Lam suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Theo tôi đoán thì có lẽ là chuyện liên quan đến anh tôi phải không?”


“Cũng không đến nỗi ngốc”


“Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho anh của em ngày mai đi qua Ý. Sau khi hội chẩn, nếu thật sự cần phẫu thuật thì em sẽ không thể gặp anh ấy ít nhất là trong một hai năm tới”


Giọng điệu Quan Triều Viễn với cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Lam nghe được lại thấy đau lòng Cô đã thất lạc anh cô lâu như vậy, khó.


khăn lắm mới có thể gặp lại, nhưng lập tức phải tiếp tục xa nhau. Hơn nữa, lần ly biệt này, anh cô sống chết không rõ. Hai tay đang ôm đầu gối của cô hoảng loạn bấu víu lấy nhau, trong lòng cô có cảm giác lo lắng khó tả.


Ánh mắt Quan Triều Viễn nhẹ lướt qua hai tay đang nảm chặt của cô: “Nếu em sợ thì anh lập tức gọi báo Tân Tấn Tài.”


“Không cần”


Tô Lam vội vàng ngẩng đầu lên, tâm tình đang còn hoảng loạn của cô nháy mắt bình tĩnh trở lại: “Đúng là tôi có lo lăng, nhưng tôi vẫn mong anh ấy sớm ngày hồi phục hơn”


“Được rồi” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó anh lại cầm iPad lên.


Bầu không khí trong xe lại tiếp tục rơi vào yên tĩnh.


Sau khi trải qua cuộc cãi vã lần trước, quan hệ giữa hai người trong mơ hồ đã có một vài thay đổi theo hướng kỳ lạ Tuy không ai biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng dù cho có ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn thì Tô Lam vẫn luôn cảm thấy trống vắng trong lòng.


Khi quay về biệt thự, cô bảo mẫu đã dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trước, Quan Triều Viễn đứng trước mặt Tô Lam và vuốt ve khuôn mặt cô: “Anh phải làm việc bây giờ, em giúp anh làm cái gì ăn khuya nhé?”


Tô Lam gật đầu đồng ý. Chỉ là khi đang nấu mì cô có hơi mất tập trung. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn phòng đọc sách ở trên tầng hai kia.


Quan hệ giữa hai người giống như lại trở về như cũ, có cảm giác xa cách khó tả. Cô không khỏi thở dài.


Tô Lam mơ mơ màng màng đập quả trứng gà thả vào nồi nước sôi.


*A, nóng quá” Nước sôi văng tung tóe, có vài giọt nước văng trúng mu bàn tay cô.


Cô vội vàng rửa tay dưới vòi nước lạnh: “Tô Lam, mày rốt cuộc bị sao thế hả?


Không phải người ta chỉ ít nói chuyện lại với mày thôi sao. Sao mày có thể bị phân tâm vì chuyện này chứ? Mày thực sự quá vô dụng rồi. Vào thời điểm mày và anh ấy vừa mới quen biết nhau, không phải giữa hai người cũng là thế này sao. Vậy sao bây giờ lại không chịu đựng được?”


Sau khi thờ dài một hơi, Tô Lam điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi tiếp tục nấu mì. Cô rắc hành lá cắt nhỏ lên tô mì và đổ trứng gà lên, sau đó mới bưng đến phòng đọc sách trên tầng hai.