Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2587



Chương 2587


Nếu nói Nếu nói Tô Lam bị bắt cóc hay là xảy ra chuyện thật, cô ta sẽ biến mất trên thế giới này. Vậy có phải là cô ta cũng sẽ dần dần biến mất trong lòng Nhan Thế Khải?



Sau khi ý thức được điểm này, cô ta lạnh lẽo mở miệng: “Cô chính là Tô Lam phải không? Tôi là bạn gái của Nhan Thế Khải, tôi mời cô về sau đừng có gọi điện thoại đến đây quấy rầy anh ấy nữa”


Tô Lam lập tức ngẩn người: “Tôi không có, tôi không có quấy rầy anh ấy, chỉ là tôi…”


“Hiện tại Nhan Thế Khải không muốn gặp lại cô, cô đừng có dùng thủ đoạn gì ở đây, loại lý do đổi số điện thoại rồi bị bắt cóc này thật sự rất ngây thơ, cũng rất buồn nôn”


Sau khi dùng giọng nói the thé nói xong lời này, Liễu Minh Hoa dập máy.


Chỉ chốc lát sau, cô ta lại nhận được một cái tin nhắn cầu cứu của Tô Lam.



Người phụ nữ này thật sự là bám dai như đỉa đói mà.


Lạnh lùng xoá bỏ toàn bộ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, Liễu Minh Hoa trực tiếp bỏ.


số điện thoại này vào trong danh sách đen Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô ta nhấn tắt màn hình, đặt điện thoại vào vị trí cũ.


Đúng lúc đó, Nhan Thế Khải bưng hai ly đồ uống đi tới: “Minh Hoa, chuyện hôm đó.


Liễu Minh Hoa cúi thấp đầu xuống: “Bác sĩ Nhan, tôi cho rằng tờ giấy hôm đó tôi để lại đã nói rất rõ ràng”


‘Säc mặt Nhan Thế Khải cực kỳ do dự: “Nhưng m “Bác sĩ Nhan, tôi biết vị trí của Tô Lam trong lòng anh. Tôi cũng biết rõ anh đã thích cô ấy trong suốt mười năm. Tôi vốn dĩ không có cách nào so được với cô ấy, vậy nên tôi chỉ muốn làm em gái anh mà thôi. Chỉ cần anh để tôi chờ đợi ở bên cạnh anh là được, chuyện hôm đó xin anh cho rằng chưa từng xảy ra gì cả, mong anh hãy để lại cho tôi một chút tôn nghiêm đi.”


Nhan Thế Khải nhíu mày: “Cô… thật sự nghĩ như vậy sao?”


Viền mắt Liễu Minh Hoa hơi đỏ, cô ta dùng sức gật đầu.


“Bây giờ tôi mới biết, thực ra thích một người cũng không nhất định là phải giữ lấy, chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc vậy thì được rồi. Tô Lam và anh đều là những người quan trọng nhất, bạn bè tốt nhất của tôi, tôi hi vọng hai người sẽ có thể hạnh phúc”


Trái tìm Nhan Thế Khải vốn dĩ căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt anh lộ ra nụ cười: “Minh Hoa, cảm ơn cô”


Liễu Minh Hoa cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn anh “Anh Thế Khải này, tôi có thể gọi anh như vậy không? Tôi có thể được xem như em gái anh không?”


Nhan Thế Khải gật đầu: “Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô.


“Quá tốt rồi, anh Thế Khải.”


Trên mặt Liễu Minh Hoa lộ ra nụ cười đơn thuần.


Ánh mắt nham hiểm của cô ta đảo qua điện thoại của Nhan Thế Khải, đáy mắt có một vệt độc ác.


Một bên khác, thời điểm Tô Lam còn định gọi điện thoại lại cho Nhan Thế Khải, phát hiện điện thoại di động đã biến thành tín hiệu máy bận.


“Nhưng mà..”


Đầu ngón tay Tô Lam run rẩy, khuôn mặt thanh tú trắng bệch.


“Quan Triều Viễn, điện thoại của Quan Triều Viễn là…”


Cố gắng nhưng cũng chỉ có thể nhớ được mười con số phía trước, còn một con số cuối cùng là.


“Cộc cộc!”


Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.