Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2593



Chương 2593


Cố Đức Hiệp dần lùi lại, anh ta thu hết sức lực để đá tung cánh cửa.


“Rầm!”


“Ầm” một tiếng động lớn, cánh cửa bị Cố Đức Hiệp đá tung ra.


Vào lúc cánh cửa mở ra, Tô Lam bấm gửi tin nhắn.


“Tô Lam, tại sao em không nghe lời anh?”


Sắc mặt Cố Đức Hiệp lạnh lùng đến đáng sợ, anh ta hung hăng xông tới: “Tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải chọc tức anh?”


Tô Lam hốt hoảng lùi lại vài bước.


Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt chực trào ra: “Cố Đức Hiệp, rõ ràng là anh lừa tôi trước cơ mà”


“Anh lừa em? Lúc đầu tôi muốn chạm vào em, em không nguyện ý, tôi mới tìm đến Liễu Mộng Ngân để trút giận, nhưng người tôi yêu vẫn luôn là em”


“Bây giờ ngay cả khi em đã ngủ với người khác, sinh con cho người khác, tôi cũng không ngại, tôi vẫn bằng lòng chạm vào em, chấp nhận em, em vẫn chưa hài lòng sao?”


Tô Lam gần như bật cười trước câu nói của anh ta: Bản thân không muốn làm tình với anh ta, anh ta có thể coi đó là điều đương nhiên và tìm người khác sao?


Bản thân đã từng sinh con mà anh ta vẫn nguyện ý ngủ cũng, có phải là mình nên quỳ xuống khấu đầu, đội đức tạ ơn anh ta không?


Rốt cuộc người đàn ông này có cần mặt mũi nữa hay không vậy?


“Anh không cần phải nói dối tôi làm gì nữa, Liễu Mộng Ngân đã nói với tôi tất cả rồi”


Lời của Tô Lam còn chưa nói xong, Liễu Mộng Ngân đột ngột đứng dậy: “Tô Lam, cô nói láo, tôi chưa hề nói cái gì hết, cô dám đổ oan cho tôi, tôi sẽ không khách khí với cô đâu.”


“Tôi có phải là đổ oan cho cô hay không, tôi đương nhiên có cách chứng minh.”


Tô Lam cố tình di chuyển cánh tay của mình.


Kiểu dáng đó, giống như là sắp lấy thứ gì đó ra từ phía sau.


Liễu Mộng Ngân sợ hãi hét lên, lao về phía cô: “Tô Lam, đồ khốn kiếp, oan cho tôi, cô muốn hại chết †: ô muốn đổ tôi giết cô”


Cả hai nhanh chóng bị cuốn vào nhau, Liễu Mộng Ngân đưa tay ra muốn giật lấy chiếc điện thoại.


Tô Lam ra sức né tránh.


Cô vừa gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn.


Nếu điện thoại bị cướp đi, thì mọi chuyện sẽ bị bạ Nhìn thấy hai người phụ nữ bắt đầu xô đẩy trước mặt mình, Cố Đức Hiệp vô cùng khó chịu.


Anh ta lao tới, mỗi tay một người tách hai người họ ra Điện thoại bị Liễu Mộng Ngân va phải rơi xuống đất.


“Lạch cạchI”


Tô Lam và Liễu Mộng Ngân nhìn chằm chằm vào điện thoại với đôi mắt như thiêu đốt.


Gần như cùng lúc, muốn đưa tay ra và nhặt nó lên.


Không ngờ, đã bị Cố Đức Hiệp nhặt lấy.


“Điện thoại này em lấy ở đâu ra?”


Cố Đức Hiệp nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt anh ta rất u ám.