Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2603



Chương 2603


Nhưng người đàn ông trước mặt này toàn thân trên dưới đều tràn ngập sát khí, tựa như người đã nhuốm đầy máu tươi.


Hơn 35 tỷ mặc dù nhiều, thế nhưng cũng phải nhìn xem bọn họ có quý trọng hay không cái mạng này nữa.


Bọn họ nơm nớp lo sợ cầm dao, không nhanh không chậm đi sau lưng Quan Triều Viễn, không người nào dám xông lên.


Anh còn không thèm nhìn bọn họ.


Mí mắt đều không nhấc lên, lạnh lùng phân phó thủ hạ: “Nơi này giao cho cậu”


“Vâng, thưa ông chủ.”


“Xử lý xong, về sau lập tức liên hệ Tân Tấn Tài, để anh ta xử lý”


Vừa rồi anh dường như nhìn thấy bảo bối của mình bị thương rồi.


“Vâng”


Rất nhanh đã giao phó xong, Quan Triều Viễn như một con báo săn, nhanh chóng hướng về phía Cố Đức Hiệp mà chạy tới.


Lúc này Cố Đức Hiệp đã đem Tô Lam ném vào trong xe.


Anh ta mới vừa ngồi lên ghế lái, liền thấy Quan Triều Viễn hướng về phía bên này lao đến.


“Đáng chết, đáng chết”


Tay chân anh ta loạn xạ khởi động ô tô.


Một bên lớn tiếng chửi mắng, một bên liều mạng đánh tay lái.


Xe thương vụ rất nhanh đã quay đầu, tức tốc rời khỏi bãi đỗ xe.


Vận tốc quá nhanh khiến đầu Tô Lam bị va vào cửa xe.


Trán cô mát lạnh, tựa như có một chất lỏng ấm áp chảy xuống Cô yếu ớt thở hổn hển, muốn bắt lấy cái gì đó để giữ vững thân thể.


Thật vất vả mới sờ được đến dây an toàn bên người, cô mơ mơ màng màng đem dây an toàn thắt ở trên thân, sau đó trầm thấp hô hấp: Đau quá.


Chân đau, đau đầu, trên thân mình mỗi một chỗ đều đau quá.


“Quan Triều Viễn, anh ở đâu… Tô Lam, đau quá đi…”


Nghe được người con gái đẳng sau ngay cả lúc hôn mê còn gọi tên Quan Triều Viễn, trái tim Cố Đức Hiệp như muốn nổ tung.


Anh ta dùng chân dẫm chân ga thật mạnh Xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Quan Triều Viễn mới vừa rồi sắp đuổi kịp, giờ đã không thấy đâu nữa.


Khóe miệng của anh ta nham hiểm cười lạnh: “Muốn đuổi theo tôi? Năm mơ Tô Lam tuyệt đối sẽ không giao cho anh, tôi nhất định phải làm cho anh hối hận suốt đời”


Ngay tại lúc mà anh ta dương dương đắc ý chuẩn bị thả chậm tốc độ, rẽ ngoặt rời đi, đột nhiên trên đường ngay phía trước vậy mà thoáng hiện một bóng dáng.


Cố Đức Hiệp giật mình kêu lên.


Tập trung nhìn, phát hiện ra lại là Quan Triều Viễn!


Vào giờ phút này, anh tựa như là một con báo săn ẩn núp vận sức chờ phát động.


Cố Đức Hiệp lớn tiếng gầm thét: “Cút đi! Mau cút ngay cho tôi!”