Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2616



Chương 2616


Lũ khốn kiếp kia vậy mà dám làm cho cô bị thương thành cái dạng nà Thế nên, nhà họ Lê, không ai có thể chạy.


thoát được.


“Đừng, đừng có lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy nữa”


Cô đột nhiên thả tay anh ra, đẩy thân thể của anh lui về sau một chút.


Anh cau mày nhìn sang cô.


Cô nhóc kia nghẹn ngào: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ chính mình sẽ không khống chế được… Rõ ràng…


Rõ ràng tôi không có tư cách để yêu cầu gì với anh. Nhưng mà tôi cứ thế bất tri bất giác… rốt cuộc tôi càng muốn nhận thêm nhiều hơn nữa… tôi rất chán ghét bản thân mình như vậ: Lời của cô còn chưa nói xong, người đàn ông nọ đột nhiên xích lại gần cô.


Hơi thở ấm áp phả vào bên tai của cô, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất gợi cảm: “Em… cứ như vậy mà thích tôi sao?”


Cô sửng sốt một chút, khuôn mặt thoáng cái đã đỏ bừng: “Tôi… tôi mới… a…”


Nụ hôn lần này thật dịu dàng mà lại triền miên.


€ó lẽ là vì vết thương của anh chưa lành, cho nên cảm giác giá trị xâm lược giảm xuống không ít.


Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ chạm phải miệng vết thương của anh, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, mặc anh “anh cần anh cứ lấy”.


Thật lâu sau đó, anh mới buông cô ra.


“Lòng của em sẽ bởi vì nhất cử nhất động của tôi mà khiến cho tâm thần bất an không ổn định, có thể giải thích như thế được chưa?”


Cô chỉ cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ đập thình thịch dồn dập, giống như máu toàn thân đều dồn hết lên trên mặt vậy.


“Tôi… tôi không phải…”


Đáy mắt anh lóe ra tâm tình không rõ, trực tiếp vuốt nhẹ lên môi của cô: “Thực sự là con nhóc có trái tim không đồng nhất”


Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của cô: “Đối với tôi mà nói, tôi để ý chính là người ở bên cạnh tôi có phải là em hay không thôi”


Dừng một chút, anh lại bồi thêm một câu: “Cũng chỉ có thể là em mà thôi”


Trái tim của cô giống như bị thứ gì đó hung hăng đụng qua một phát.


Vừa chua xót, vừa mãn nguyện, vừa mềm mại, tê dại.


Nước mắt chỉ trong nháy mắt đã dâng lên.


nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của cô.


Cơ thể cô khẽ run: Không thể thích anh.


Không thể yêu anh.


Trong lòng cô đã tự nhắc nhở bản thân mình vô số lần.


Bản thân cô chỉ là một cô bé Lọ Lem, không có may mãn như thế.


Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, thành khẩn thẳng thắng đối xử với nhau nhiều lần như vậy, mà bản thân vẫn như cũ không biết gì về anh.


Quá khứ của anh, hiện tại của anh, tương lai của anh, tất cả mọi thứ về anh.


Anh đối với cô mà nói, rốt cuộc là dạng †ồn tại như thế nào?