Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2665



Chương 2665

Vừa mới ngồi ổn, chuông điện thoại bỗng vang lên.

€ô cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Quan Triều Viễn gọi đến: “Cậu Quan?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Quan Triều Viễn cực kỳ lãnh đạm: “Đang ở đâu?”

“Tôi vừa mới tan học, Thúy Vân đang chuẩn bị đưa tôi trở về…”

Tô Lam còn chưa dứt lời, Lâm Thúy Vân ngồi bên cạnh đột nhiên thét lên sợ hãi.

Ngay sau đó chiếc Bentley màu đen chợt phanh gấp rồi dừng lại.

“A!”

Quán tính mạnh khiến Tô Lam ngã nhào về phía trước.

Điện thoại trong tay cô cũng văng ra ngoài Cũng may là các cô đều có thắt dây an toàn, nếu không hậu quả quả thực không dám tưởng tượng: Lâm Thúy Vân bị hoảng sợ đến thất điên bát đảo, ngay khi xe dừng lại, cô ấy lập tức phẫn nộ chất vấn tài xế: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chú Hứa toát mồ hôi, quay đầu lại nói: “Cô, cô cả, hình như chúng ta đụng phải người nào đó rồi”

“Cái gì? Đụng vào người khác rồi sao?”

Lâm Thúy Vân khiếp sợ.

Lúc này, Tô Lam thậm chí cũng chẳng thèm nhặt điện thoại lên: “Chúng ta xuống xe ngay đi, xem thử rốt cuộc tình hình như thế nào.”

Cửa xe mở ra, Lâm Thúy Vân và Tô Lam vội vàng nhảy ra khỏi xe, đi vòng ra phía trước.

Chú Hứa lúc này đã đứng sẵn ở đầu xe.

Chỉ thấy chú đưa tay ra đỡ lấy một cô gái, ân cần hỏi han: “Cô có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Cô gái không trả lời, chỉ gục xuống mà khóc nức nở.

Tô Lam tiến lên phía trước, dang tay đỡ lấy cô gái từ phía chú Hứa.

“Cô không sao chứ?”

Tô Lam vừa dứt lời, cơ thể cô gái lập tức run lên bần bật.

Cô gái ngẩng đầu lên mà than khóc.

“Liễu Minh Hoai Tại sao lại là cô?”

Lâm Thuý Vân trong nháy mắt liền nhận ra cô ấy, không ngừng thể hiện ánh mắt ngạc nhiên của bản thân: “Cô sao lại bất ngờ lao ra đường vậy?

Chúng tôi không đụng phải cô chứ?”

Chú Hứa bên cạnh mồ hôi nhễ nhại, vội vàng giải thích: *Tôi đã đạp phanh ngay khi vừa nhìn thấy cô ta, thế nên tôi không đâm phải cô ta.

Nhưng nếu cô ta cứ khóc mà không chịu nói thế này thì thực sự là…”

Khi Liễu Minh Hoa nhìn thấy Tô Lam và những người khác, cô ta thậm chí còn khóc dữ dội hơn: “Tô Lam, tôi là…”

Tô Lam vốn là người cẩn thận, cô sớm đã nhận ra cô gái ấy là ai: “Minh Hoa, cô đã xảy ra chuyện gì? Bộ dạng cô bây giờ thực sự trông rất thảm hại”

“Tôi…” Liêu Minh Hoa còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng lại từ bên kia đường: “Liễu Minh HoaI”