Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2802



Chương 2802

“Tôi sẽ quay về uống một chút nước nóng, và ngủ một chút là ổn”

Nói xong, Tô Lam nhằm mắt lại. Lục Anh Khoa thấy vậy cũng không làm hiền nữa.

Sau khi vừa trở lại biệt thự núi Ngự Cảnh, Tô Mỹ Chỉ chạy ngay ra lập tức hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ cha về ạ? Cha đã đi công tác lâu rồi, và bé Chi rất nhớ cha!”

Tô Lam ngồi xổm xuống, vốn dĩ muốn ôm con gái vào lòng, nhưng cảm giác cồn cào trong bụng lại trào lên. Cô hơi cúi người, dựa vào tường, không thể nói ra mấy lời khó chịu.

Tô Duy Hưng vốn đang ngồi trên ghế sô pha, dường như đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cậu quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam, và thấy khuôn mặt cô tái mét, rồi lại nhìn động tác đang ấn bụng của cô.

Sắc mặt cậu lại thay đổi, cậu nhảy khỏi ghế sofa và vào phòng. Một lúc sau khi Tô Duy Hưng quay lại, trên tay có thêm một hộp thuốc màu trắng.

“Tô Lam, mẹ lại bị đau bụng à? Sao mà mẹ lớn như vậy rồi mà còn khó chăm quá vậy! Con đã dặn mẹ là phải ăn sáng đúng giờ rồi mài”

Tô Duy Hưng khi nói điều này bộ dạng trông khá là tức giận, nhưng cốc nước ấm trên tay khiến trái tim Tô Lam ấm áp. Cô đưa tay cầm lấy cốc nước. Sau khi uống một ngụm nước ấm, Tô Lam cảm thấy bụng dễ chịu hơn bèn đáp: “Được rồi, mẹ bi: i! Một cậu bé như con mà giống như một ông già, thích căn nhẵn: Tô Duy Hưng chỉ liếc nhìn Tô Lam: một cách chán chường: “Người phụ nữ vừa ngốc ngếch vừa ngớ ngẩn như mẹ, làm thế nào mà lại sinh ra một cậu con trai thông minh như con vậy? Có lẽ con giống bố hơn.”

Tô Lam cảm thấy choáng váng khi nhắc đến cha của đứa trẻ. Trong chốc lát, chiếc cốc trong tay cô đã cạn khẽ run lên.

Đột nhiên cô nghe thấy hai tiếng động nhỏ.

Cô hơi ngạc nhiên vì âm thanh đó, và cô di chuyển từ từ để nắm lấy chiếc cốc. Sắc mặt Tô Lam Lúc này có chút khó nhìn. Hiện tại cô không biết ai là cha của hai đứa trẻ.

Dường như nhận thức được rằng tình trạng của mẹ mình lúc này là không ổn, Tô Duy Hưng có chút không tự nhiên hôn lên cô một cái rồi nói: “Được rồi, mẹ đi ngủ đi! Tô Mỹ Chỉ để tối nay con dõ ngủ thay mẹ”

Khóe miệng Tô Lam cong lên, cô vui vẻ xoa đầu con trai: “Cảm ơn con yêu! Mẹ đi nghỉ ngơi trước đây.

Tô Lam leo lên tầng hai, gieo mình lên giường và ngủ ngay lập tức. Lần này, cô ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau.

Thậm chí, Lâm Mộc còn gõ cửa mời cô đi ăn nhưng cũng bị cô từ chối. Lâm Mộc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nên vội vàng tìm Lục Anh Khoa hỏi chuyện: “Ông Lục, bà chủ tối hôm qua về ngủ say.

li bì. Bây giờ đã gần mười một giờ, nhưng khi tôi vừa đi lên lầu để hỏi cô ấy muốn ăn gì, thì thấy cô ấy vẫn mơ mơ màng màng cũng không muốn dậy, tôi nói muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thì cô ấy cũng không chịu. Tôi thực sự không biết phải làm gì bây giờ. “

Sau khi nghe những lời này lần lượt, sắc.

mặt của Lục Anh Khoa thay đổi: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh lập tức bước ra ban công và bấm điện thoại cho Quan Triều Viễn. Điện thoại được nhấc máy sau ba lần đổ chuông.

“Hửm?” Giọng nói trầm và khàn của Quan Triều Viễn phát ra từ đầu dây bên kia Chỉ với một âm thanh này, Lục Anh Khoa cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh. Lục Anh Khoa biết rằng vấn đề mà anh ấy quay lại giải quyết lần này là rất khó khăn.

Nếu đây là một vấn đề nhỏ, anh ta sẽ không làm phiền ông chủ. Nhưng chuyện này là về bà chủ. Anh ta rõ ràng biết điều gì là quan trọng nhất đối với Quan Triều Viễn.

“Thưa ông chủ, bà chủ có vẻ không được khỏe.”

*Ý anh là gì?” Trên điện thoại, giọng điệu của Quan Triều Viễn thể hiện rõ là căng thẳng.