Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2813



Chương 2813

Váy của yêu tinh nhỏ đã bị anh xé rách rồi, Trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, và đôi chân thon dài thấp thoáng ẩn hiện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ trong sáng.

Đồ yêu tỉnh nhỏ đáng ghét…

Quan Triều Viễn nhíu mày, đột nhiên xoay người một cái, trực tiếp chạy vào phòng tắm.

Giây tiếp theo, trong phòng tắm liền vang lên tiếng xả nước.

Tô Lam ngồi ngây ra như phỗng trên sô pha: Có chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng vừa rồi, đôi mắt của Quan Triều Viễn còn đói khát như sói hoang cơ mà, Tại sao sau kho nhận điện thoại xong, mắt anh lại biến thành hoảng loạn như thất quỷ vậy?

Tô Lam nghi ngờ, nhẹn nhàng đi tới cửa phòng tắm.

Cô phát hiện ra rằng, Quan Triều Viễn đang ở tắm bằng nước lạnh.

Quan Triều Viễn mở mắt ra, liền thấy Tô Lam đang dựa lên cửa, đôi mắt nhìn mình đầy mong đợi Anh buộc phải nhìn đi chỗ khác: “Em mặc quần áo vào đi.”

Tô Lam không hiểu gì hết, cô cúi đầu xem xét bản thân mình một phen, Cơ thể cô hoàn toàn sạch sẽ, chỉ còn sót lại đồ lót và một chiếc ao sơ mi trắng.

Nhưng cổ áo cũng đã bị kéo trễ xuống tận vai Cô cần môi và chớp chớp đôi mắt to tròn Cô có gì khác ngày trước à?

Điều gì khiến anh phải dừng xe ngay trước thời điểm quan trọng như vậy?

“Anh cởi xuống thì tự đi mà mặc lại cho.

em!”

Tô Lam bĩu môi bất mãn nhìn thẳng vào anh, Đó rõ ràng là một con vật cưng đang câu xin lòng thương xót.

Quan Triều Viễn không thể tiếp tục nhìn cô như thế được nữa.

Nếu như ngày trước, cô nhất định sẽ bị tử hình tại chỗ ngay tức khắc.

Nhưng bây giờ thì không được, cơ thể anh còn chưa khỏe hẳn.

Quan Triều Viễn quay đầu nhảm mắt lại: “Nếu em không muốn vào viện thì nhanh mặc đồ vào đi”

Đi… Đi bệnh viện?

Tô Lam chớp mắt đã hiểu được tại sao tự nhiênQuan Triều Viễn lại chạy đi tắm nước lạnh rồi.

Thật đáng ghét!

Rõ ràng trong tờ kết quả kiểm tra sức khỏe, bác sĩ có viết cô phóng túng quá độ dẫn đến kiệt sức.

Vậy mà cô còn mở to đôi mắt xinh đẹp – dáng vẻ chờ được yêu thương, đứng ở cửa đầy trông mong.

Đúng là chết người mà!

“AI”

Tô Lam kêu to một tiếng, vội vàng che mặt chạy ra ngoài.

Cô luống cuống tay chân, bắt đầu thay quần áo.

Chờ sau khi Quan Triều Viễn mặc quần áo rồi đi ra, phòng ngủ chính đã rỗng tuếch.

Anh xoay người đi xuống lầu, vào phòng khách.

Liếc mắt một cái anh đã thấy bóng dáng Tô Lam trong bếp, Cô đã thay một bộ quần áo ở nhà, tóc búi bừa ra sau.

Dường như cô đang giúp Lâm Mộc nấu ăn.

Hai đứa bé cũng đã về nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Một đứa vui vẻ xem phim hoạt hình, một đứa ngoan ngoãn ngồi chơi máy tính bảng.