Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2826



Chương 2826

Tô Lam gật tay bế Tiểu Khúc xuối Tiểu Khúc vừa xuống xe liền dính sát bên cạnh Tô Lam, nắm lấy tay cô: “Cô Tô Lam, nếu tâm trạng cháu tiếp tục không tốt như vậy, có phải cô sẽ khám bệnh cho cháu, lầu rồi xuống xe, thuận cùng cháu nói chuyện như trước kia không?”

Tô Lam vừa nhìn dáng vẻ tinh quái của cậu bé liền biết cậu đang suy nghĩ gì Thế là cô đưa tay ra nhéo nhéo má cậu: “Nếu cháu dám cố ý như vậy thì cô sẽ không nói chuyện với cháu nữa đâu.”

Đoàn người cứ như vậy đi vào nhà ăn.

Nhà hàng này khá độc đáo, thường có minh tinh, người nổi tiếng ra vào, nên an ninh khá nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện vây quanh chụp ảnh.

Rõ ràng Khúc Thương Ly là khách quen của nhà hàng này. Anh ấy vừa vào tới cửa liền có phục vụ bước ra niềm nở chào hỏi: “Anh Khúc mang vợ và con trai tới ăn cơm sao?”

Tô Lam đỏ bừng mặt đang đỉnh giải thích thì thấy Khúc Thương Ly liếc nhìn mình rồi nhàn nhạt nói: ‘Một chỗ gần cửa sổ.”

Được rồi, tính cách của anh ấy không giống người thích giải thích. Thôi bỏ đi, dù sao bản thân biết là được rồi.

Ba người vừa ngồi xuống còn chưa gọi món thì lại có tiếng nói truyền vào từ cửa: “Cậu Lệ, cậu tới rồi!”

Trong lòng Tô Lam bỗng hoảng hốt: Cậu Quan? Ở thành phố Ninh Lâm này họ “Quan” rất hiếm. Hơn nữa ở nơi này mà còn được tôn trọng gọi là “Cậu Quan”…

Tô Lam theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, quả nhiên là nhìn thấy mộ: hình bóng quen thuộc. Thân hình cao gầy, khí thế bức người. Chỉ là khuôn mặt vô cùng anh tuấn ấy dường như lại rất lạnh lùng. Có vẻ như tâm trạng anh ấy không được tốt.

“Ừ, đã chuẩn bị chỗ ngồi chưa?”

“Đã đặt trước rồi, trên tầng hai.”

“Người đâu?”

“Khách hàng đã vào rồi, hoa và quà cũng đã mang lên rồi, là sản phẩm đặt làm mới nhất của Chanel.”

Quan Triều Viễn hơi gật đầu, nhấc chân bước lên tầng hai Đúng là anh ấy!

Trong lòng Tô Lam kêu lên, chân tay lúng túng cầm lấy thực đơn che trước mặt mình, cơ thể cũng rụt lại rồi “âm” một tiếng…

Cả người ngã ngồi xuống dưới đất.

Tiếng động này trong nháy mắt khiến cho Quan Triều Viễn và người phục vụ đi cùng anh chú ý. Chỉ thấy một người đàn ông mang theo một đứa trẻ, bên cạnh bọn họ còn có một cô gái, dường như là cô gái không cẩn thận bị ngã xuống dưới đất.

Cô gái đó? Ánh mắt chợt lóe lên.

“Cậu Lệ, mời đi bên này.”

“Được” Quan Triều Viễn thu hồi ánh mắt lại, đi lên tầng hai.

Ở bên cửa sổ, Tô Lam từ dưới chân ghế đứng dậy, vẻ mặt ngượng ngùng chỉnh lại quần áo của mình.

“Cô Tô Lam, cô không sao chứ? Mông ngã có bị đau không?” Tiểu Khúc lo lắng hỏi thăm.

Mặt Tô Lam đỏ bừng liên tục lắc đầu: “Không sao không sao!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô không ngừng liếc về phía tầng hai, phát hiện bóng dáng Quan Triều Viễn đã biến mất, lúc này mới thở dài một hơi.

Khúc Thương Ly theo ánh mắt của cô liếc nhìn lên tầng hai: “Quen biết sao?”

“Cái gì?”

Não Tô Lam tạm thời không theo kịp.

“Người đàn ông vừa đi lên’ Trong lòng cô hoảng hốt vội läc đầu: “Hả, không”

Sao lại không chứ? Đó là người chung chăn gối với cô mà, theo pháp luật còn là chồng của cô nữa Nhưng như thế thì sao chứ? Ngay lúc nấy chính tai cô đã nghe thấy Quan Triều Viễn và nhân viên tạp vụ nói chuyện với nhau. Khách mời, hoa, quà tặng giới hạn của Chanal…