Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2899



Chương 2899

Mẹ Lâm kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Mặc.

Thâm: “Con rể, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lục Mặc Thâm uể oải đứng dậy, với lấy chiếc điện thoại di động của Lâm Thúy Vân, Bức ảnh này đã được chụp năm năm trước, khi anh ta và Lê Duyệt Tư đang đi du học ở nước ngoài.

‘Vào thời điểm đó, Quan Triều Viễn cũng ở bên cạnh, nhưng anh từ chối không muốn vào cùng khung hình.

Vì vậy, ai đã đưa bức ảnh này cho Lâm Thúy Vân thì đã là điều không còn nghi ngờ gì nữa Lâm Thúy Vân nhìn biếu hiện của Lục Mặc Thâm thì biết chắc rằng trong đầu anh ta đang có.

một suy nghĩ tồi tệ khác.

Để không cho anh ta có cơ hội nói chuyện thì Lâm Thúy Vân lại càng khóc nhiều hơn: “Cha, mẹ, cái loại cặn bã này, con không muốn nói chuyện với anh ta nữa! Bây giờ hai người đuổi anh ta đi đi, bắt đầu từ hôm nay, con không bao giờ muốn gặp lại anh ta!”

Nhưng vào lúc này, Lục Mặc Thâm đột nhiên bước tới và nắm lấy cổ tay cô ấy: “Đi theo tôi”

“Quỷ mới đi theo anh! Anh đã làm chuyện vô liêm sỉ là lừa gạt tôi, còn muốn tôi đi cùng anh, mau cút đi cho tôi!”

Lục Mặc Thâm nhìn mẹ Lâm và mỉm cười lịch sự nói: “Thưa cô, cho cháu mười phút, cháu sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này”

Bây giờ mẹ Lâm chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời xanh, lúc này chỉ cảm thấy đầu óc trống rông, nên chỉ có thể ngây người mà gật đầu Khi Lục Mặc Thâm đang kéo Lâm Thúy Vân thì anh ta nhận ra một cậu bé nhỏ đang đứng ở mép bàn mãi mà không chịu rời đi Làm sao mà có thể rời đi được chứi Sau lần đùa nghịch này, cô ấy không thể biết được rằng con quái thú này có ý định hành hạ cô ấy đến mức nào.

Cô ấy quyết định sẽ không đi, nếu đi cô ấy có thể sẽ chết!

Tuy nhiên sự kiên nhân của Lục Mặc Thâm nhanh chóng bị hao hụt.

Anh ta dùng bàn tay to của mình bắt lấy Lâm.

Thúy Vân, vác cô ấy lên vai mình rồi sải bước lên lầu.

Đôi mắt đỏ hồng của Tô Mỹ Chỉ nhìn theo bọn họ, cô bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ra sức võ tay: “Chú Lục nam tính quái”

Tô Duy Hưng ở bên cạnh nhẹ liếc nhìn em gái mình rồi lạnh lùng chế giễu: “Em có biết chữ nam tính được viết như thế nào không?”

Tô Mỹ Chỉ như bị chọc vào chỗ ngứa, hét lên thất thanh.

Từ khi nào mà Lâm Thúy Vân và gia đình của cô ấy trở nên như thế này, bọn họ cứ như thế nhìn Lục Mặc Thâm bế Lâm Thúy Vân đi.

Bên cạnh đó là tiếng Lâm Thúy Vân to tiếng mảng mỏ, đấm đá.

Lục Mặc Thâm trở nên mất kiên nhãn vì bị đá nên trực tiếp dùng tay đánh vào mông nhỏ của cô ấy.

“Pa” một tiếng giòn giã, khiến cho mẹ Lâm không khỏi đỏ mặt.

Đây có phải là đang tán tỉnh ve vãn nhau không?

Tô Lam nhìn theo bóng lưng của Lục Mặc Thâm từ khi anh ta quay lưng rời đi, lặng lẽ dựa vào người Quan Triều Viễn nói: “Em… làm thế nào em cũng không hiểu được vì sao mà giáo sư Lục lại có hứng thú với Thúy Vân của chúng ta đến như vậy”

“Bây giờ mới nhận ra?”

‘Sau khi nghe thấy điều này, Tô Lam dường như chết lặng: “Cái gì?”

Một lúc sau, cô như chợt bừng tỉnh nói: “Làm thế nào mà có thể như vậy? Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ, rõ ràng là anh ta đã có vị hôn thê rồi mài”

Quan Triều Viễn tiếp tục lấy các món ngon trên bàn ăn, cả bàn ăn, anh là người duy nhất vẫn còn có thể nhẹ nhàng và thư thái ăn cơm như vậy: “Có hôn ước nhưng cũng không có nghĩa là thích Tô Lam không hiểu nổi nói: “Logic của người giàu nào cũng lạ lùng như vậy à? Nếu hai người đã đính hôn rồi thì cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ nhanh chóng kết hôn. Nếu giáo sư Lục thực sự cảm thấy có hứng thú với Lâm Thúy Vân vậy thì anh ta đang lừa dối tình cảm của cô ấy!”