Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2932



Chương 2932

Mãi cho đến lúc này, ánh mắt của Lục Mặc Thâm mới nhìn đến cô ấy, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Duyệt Tư…”

Lê Duyệt Tư vẫn giữ nụ cười địu dàng trên môi, như thể cô ấy không nghe thấy những gì mà Lục Mặc Thâm nói: “Mặc Thâm, hôm nay em đã đặc biệt đi tìm một thầy bói giỏi, để xem ngày tháng chúng ta kết hôn”

“Anh có biết không? Ngày mùng hai đầu tháng sau sẽ là một ngày tốt, hay là chúng ta tổ chức lễ cưới vào ngày đó nhé?”

“Thực ra em muốn có một đám cưới theo phong cách phương Tây. Càng hoành tráng, càng long trọng càng tốt, có thể mời tất cả những.

người ở thủ đô cũng được.”

“Anh thấy thế nào…”

Lê Duyệt Tư vẫn định nói tiếp, nhưng Lục Mặc.

Thâm lại đáp lời bằng một câu rất hời hợt, như sét đánh giữa trời quang với Lê Duyệt Tư: “Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước”

Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt Lê Duyệt Tư vô cùng kỳ dị, bây giờ gần như nụ cười trên môi cô ấy đã không còn nữa Thế nhưng cô ấy vẫn phải ép buộc bản thân mình giữ nguyên hình tượng đoan trang, dịu dàng, vẫn tiếp tục nói lải nhải, lẩm bẩm: “Đến lúc đó, khi đám cưới của chúng ta diễn ra, anh có thể mời bất cứ ai mà anh muốn.”

“Quan Triều Viễn, thậm chí là cả Tô Lam cũng được, và bạn thân của cô ấy nữa, cái người tên là Lâm Thúy Vân ấy”

“Nế anh đồng ý thì có thể mời tất cả bọn họ.

Ánh mắt của Lục Mặc Thâm nhìn chăm chẵm vào Lê Duyệt Tư, giọng nói của anh lạnh lùng nhất có thể: “Em thực sự định tiếp tục lừa dối bản thân mình như thế này sao?”

Khi anh ta vừa nói hết câu, Lê Duyệt Tư, ban nãy còn đang nói chuyện không ngừng, liến thoảng như chim hót, đột nhiên lại im lặng như tờ.

‘Vốn dĩ ban đầu, bàn tay cô ấy, còn đang buông thống bên người, đột nhiên lại nắm chặt thành nắm đấm.

Cô ấy dùng hết sức lực để nắm chặt tay vào, đến nỗi bàn tay bắt đầu trắng bệch ra.

Một lúc lâu sau, Lê Duyệt Tư tự giễu và cười nhạo bản thân: “Sao, lừa dối bản thân mình sao?

Haha..”

Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, lặng lế nhìn cô ấy.

Sau một lúc im lặng, đột nhiên Lê Duyệt Tư ngẩng đầu lên, hình như cả người cô run lên bần bật Trong đôi mắt của cô ấy như có cả ngọn lửa của sự phẫn nộ, giận dữ, cứ vậy nhìn chảm chäm vào Lục Mặc Thâm: “Lục Mặc Thâm, anh dựa vào cái gì mà lại ích kỷ như vậy chứ?”

“Nếu anh cho rằng hai người chúng ta là đang tự lừa dối bản thân, vậy thì tại sao lúc trước khi em theo đuổi anh, anh lại không từ chối em đi?

Đến bây giờ mới, anh mới nói với em là tự lừa dối bản thân?”

“Rốt cuộc anh có biết những gì hay không?”

“Sao anh có thể làm như vậy với em chứ?”

Từng câu từng chữ của Lê Duyệt Tư như nghẹn ngào, giọng cô ấy khàn đặc lại, vẻ mặt cô ấy vô cùng tuyệt vọng.

Lục Mặc Thâm vẫn nhìn cô với gương mặt vô Tình vô cảm, đợi khi cô ấy nói xong, anh ta mới bình tĩnh mở miệng: Lúc trước, khi ở bên cạnh em, quả thực là anh cũng có thích em. Nhưng thứ tình yêu đó, do em đứng núi này trông núi nọ và sự lung lay, không kiện định của anh, tất cả mọi thứ đều đã bị thời gian làm phai mờ.

vì anh mà em đã phải từ Lê Duyệt Tư nhạy cảm, chột dạ nghe được “Không sai, anh đã từng thích em”

“Lục Mặc Thâm, ý của anh là gì? Ý anh là bây giờ anh đã…”

Lục Mặc Thâm từ từ chậm rãi quay người ra ngoài, anh ta nhìn bầu trời đang tối dân bên ngoài cửa sổ: “Anh biết vì anh mà em đã phải từ bỏ những gì”