Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2962



Chương 2962

Cô rất sợ Quan Triều Viễn sẽ hiểu lầm cái gì.

Dù sao người này mỗi lần ghen, hậu quả đều hết sức nghiêm trọng, Nếu như những lời này của Nhan Thế Khải chọc giận Quan Triều Viễn, nói không chừng anh sẽ làm khó nhà họ Nhan.

Phản ứng này của Tô Lam rất nhanh đã bị Quan Triều Viễn nhận ra được, anh vung tay lên, nhanh chóng cởi váy cưới trên người cô xuống.

Tô Lam sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ của anh, cắn răng nghiến lợi nói nhỏ: “Quan Triều Viễn, khốn kiếp!”

“Sợ bị cậu ta biết? Sợ bị cậu ta thấy? Hay là có thể nói, bây giờ em đang suy nghĩ đến cậu ta?”

Giọng nói Quan Triều Viễn đầy vẻ khó chịu Lại là như thế này!

Mỗi khi Tô Lam tránh mặt anh bằng nhiều cách khác nhau để ngăn người khác biết mối quan hệ giữa hai người họ, thì Quan Triều Viễn luôn có thể dễ dàng phát cáu.

“Em đã được gả cho anh rồi, tại sao anh còn nói những lời như vậy?” Tô Lam yếu ớt kháng nghị “Vậy em nói xem rõ ràng anh là aiI”

Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau.

Tô Lam như bị hút vào ánh mắt lúc nào không hay: “Lệ…”

“Gọi là chồng”

Tô Lam cần mi thật chặt, nửa ngày mới thấp giọng mở miệng: “Ch.. Chồng…”

Quan Triều Viễn chỉ chỉ ép cô và bắt nạt cô trong phòng thử đồ cho đến khi giọng nói bên ngoài dần biến mất..

“Ehèm..”

Bên ngoài phòng thử quần áo, nhân viên cửa hàng lúng túng vô cùng, nên sau khi hô khan hai tiếng mới đi ra ngoài.

Làm sao Tô Lam có thể nghe không hiểu ám chỉ của nhân viên cửa hàng, lại thẹn thùng đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Bây giờ đậu hủ cũng ăn rồi, anh có phải nên buông tay hay không?”

Quan Triều Viễn buông nhẹ đôi tay: ‘Áo cưới còn chưa có mặc xong, anh tới giúp em”

Tô Lam thật là phải bị người này làm cho tức chết.

Mới vừa rồi cũng nói là tự mình đi vào phòng để thay áo cưới, nhưng lại ăn sạch đậu hủ của mình trong phòng thử quần áo, thậm chí còn phải để nhân viên cửa hàng đến nhắc nhở.

Thật là mất mặt quá đi!

Chỉ có điều, may mản thay lần này, Quan Triều Viễn không động tay động chân nữa mà ngoan ngoấn mặc lại váy cưới cho cô Hai phút sau, Quan Triều Viễn đi ra ngoài trước.

Khi Tô Lam mặc váy cưới bước ra ngoài, ánh mắt Quan Triều Viễn chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Nhân viên bán hàng đứng một bên không nói đến tiếng ho vừa rồi, mà chỉ thật lòng khen ngợi “Cô Lệ, cô thực sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy”

Tô Lam có thân hình cao ráo, dáng người cũng rất chuẩn, trên một khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là những đường nét thanh tú, xinh đẹp, có một sự trẻ trung đặc biệt.

Cho dù đó là phong cách nào, cô cũng có thể làm chủ được một cách dễ dàng.

“Cô Lệ, cô có thích chiếc váy cưới này không?”

Nhân viên bán hàng cười tủm tìm, mở miệng hỏi thăm, Tô Lam quay một vòng và khen ngợi từ tận đáy lòng: “Rất đẹp.”

“Đương nhiên là đẹp rồi, cô có biết ai là người thiết kế chiếc váy cưới này không?”

Tô Lam lắc đầu: “Tôi không biết nhiều về ngành thời trang này lắm”

“Thật ra chiếc váy cưới này không phải do nhà thiết kế hàng đầu nào thiết kế cả! Hơn nữa cô còn biết nhà thiết kế này nữa…”