Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2982



Chương 2982

Mộ Mắn Loan cứ đứng ở cửa như thế, mạch máu khắp người dường như đã đông cứng lại ‘Vừa nhìn thoáng qua cô ta đã lập tức thấy được người đàn ông ngồi ở qóc tron cùng, trên người mặc một bộ đồ vệ sĩ màu đen.

Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai và trùm thêm chiếc mũ áo trên áo khoác của vệ sĩ.

‘Vành mũ che đi đôi mắt của người nọ, trên môi lộ ra nụ cười vô lại giống như trong ảnh, tùy tiện nhưng quyến rũ.

Mộ Mẫn Loan y như bị sét đánh, cả người đột nhiên không thể cử động được Người đàn ông thản nhiên ngồi đó, ánh mắt rũ xuống Động tác của anh ta vô cùng lười biếng, nhưng lại có sức quyến rũ làm khuynh đảo chúng sinh.

Toàn thân tràn ngập một loại khí chất hoàn toàn tự nhiên khiến người ta không dám quấy rầy, không dám tiếp cận.

Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy đầu óc trống rông, còn thân thể thì không tự chủ được mà đi về phía người đàn ông.

Khi mọi người trong phòng nghỉ vừa nhìn thấy Mộ Mẫn Loan thì đồng loạt đứng lên, lịch sự đánh tiếng chào hỏi.

Nhưng lúc này, trong mắt Mộ Mẫn Loan hoàn toàn không còn nhìn thấy bất kì ai khác.

Càng đến gần anh ta thì nhịp thở của cô ta càng trở nên gấp gáp.

Dưới lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay chân cô ta đồng thời bắt đầu run rấy một cách mất kiểm soát, hô hấp cũng trở nên hồn loạn Cuối cùng cô ta cũng đứng trước mặt anh ta.

Phải đến lúc này, dường như người đàn ông mới phát hiện ra có người đang đến trước mặt mình.

Khóe miệng anh ta khẽ cong lên, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, người đàn ông đứng dậy.

Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của anh ta nhếch lên một nụ cười quyến rũ.

Mặt mũi sáng sủa, môi mỏng gợi cảm, quả là gương mặt anh tuấn không gì sánh nổi.

Ngay cả Bối Bối ở phía sau Mộ Mẫn Loan cũng không khỏi choáng váng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.

Cô ấy đã đi theo Mộ Mắn Loan nhiều năm như vậy, đã từng nhìn thấy vô số người đàn ông từng hợp tác với Mộ Mẫn Loan, trong số đó không.

phải là không có ai đẹp trai, nhưng đẹp trai và có khí chất cỡ như người đàn ông trước mặt thì thật sự là không có được người nào.

Người đàn ông này trên ảnh đã toát ra khí thế không gì sánh kịp.

Hiện tại được nhìn bản gốc ở cự ly gần thế này thì càng thêm “giết người”

Bối Bối thề với trời rằng đời này cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy!

Khó trách ảnh hậu Mộ Mẫn Loan cũng bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng thế này.

Dù gì thì người đàn ông như thế này quả thực là có một không hai mà!

Đẹp đến mức này mà vẫn còn chạy đi làm vệ sĩ sao?

Đúng là phung phí của trời mà!

Mộ Mẫn Loan chỉ biết đứng đó nhìn anh ta một cách ngây ngốc, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Lúc này, cả thế giới dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Người đàn ông trước mặt cứ như vậy mà đối diện với cô ta, một tay đút vào túi quần, tay kia lười biếng vung lên một cái, chiếc mũ áo rơi xuống vai, để lộ mái tóc ngắn màu nâu sẫm năng động, Nụ cười của anh ta vừa quyến rũ vừa hờ hững: “Cô Mộ, nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ là định chọn tôi nhỉ?”

Chất giọng linh hoạt, khàn khàn, vô cùng hấp dẫn Nghe thấy anh ta mở miệng, Mộ Mẫn Loan cảm thấy linh hồn của mình sắp bị anh hút mất.

“Chọn.. anh sao?”

Mộ Mãn Loan ngây ngốc, hoàn toàn quên mất †ại sao mình lại đến đây.