Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3006



Chương 3006

“Bốp! Bốp!”

‘Vương Thành Thụ nghiến răng, anh ta gần như dùng hết sức tát vào mặt Lâm Thuý Vân “Con đĩ khốn nạn này, dám ra oai ở trên địa bàn của lão tử, tao đánh chết mày!”

Hai cái tát này thật sự là dùng quá nhiều lực, Lâm Thuý Vân bị tát đến nỗi mắt nổ đom đóm, lung lay suýt nữa không đứng vững.

Tiếng chửi mắng của người đàn ông bên tai càng lúc càng đồn dập.

‘Vốn ban đầu Vương Thành Thụ muốn là người đầu tiên hưởng thụ Lâm Thuý Vân, nhưng một cước vừa rồi quả thật cô ấy đã ra tay quá độc ác.

Bây giờ toàn thân anh ta đau đớn tê dại.

Ánh mắt anh ta vô cùng tàn nhẫn, trừng mắt nhìn mấy tên du côn: “Không phải muốn chơi sao? Hôm nay chơi chết bên trong cô ta đi! Chết rồi coi như xong”

“Cảm ơn anh Vương.

Nhóm côn đồ lao tới và trực tiếp ném thẳng Lâm Thuý Vân lên bàn làm việc.

Lâm Thuý Vân vừa mới bị đánh đến choáng váng đầu óc, trong lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy có người đang xé rách quần áo của mình, bên tai truyền đến tiếng cười điên cuồng.

Cứu mạng, ai tới cứu tôi?

Lâm Thuý Vân lắc đầu nguầy nguậy, và cô ấy bắt đầu vùng vẫy ngay khi tỉnh táo hơn.

Nhưng đối lại, là bị những tên đó đối xử càng thô bạo hơn.

Một cái tát, rồi lại một cái tát khác.

Tát đến khi Lâm Thuý Vân gần như ngất xiu, mắt thấy thời điểm quần áo của cô ấy sắp bị xé †oạc thì đột nhiên, một tiếng “âm” thật lớn phát ra từ cửa phòng làm việc.

Cánh cửa đang đóng thật chặt lại bị đá tung.

“Mẹ kiếp ai vậy? Thật mất hứng mà!” Nhóm côn đồ bực bội chửi bới, hận không thể xẻo thịt tên làm hỏng việc tốt của mình.

Tên khốn đang bắt nạt Lâm Thuý Vân cũng quay đầu lại nhìn.

Còn chưa kịp xem ai xông vào, họ đã bị những nắm đấm sắt giáng xuống nhanh như một cơn gió.

Công bảng, nó cũng đập thắng vào mặt tên côn đồ đang lôi kéo quần áo của Lâm Thuý Vân…

“Rầm!”

Lại có một tiếng động lớn, sau khi một tên côn đồ dính phải cú đấm đã bay ra đập thẳng vào cánh cửa sắt.

‘Sau đó, một vài bóng đen khác lao tới chỗ đám côn đồ.

“Cứu mạng!”

Lâm Thuý Vân đang mơ mơ màng màng, quần áo xộc xệch nằm trên bàn làm việc, mở mắt ra.

Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm mạnh và tiếng la hét bên tai, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết đã năm trên bàn bao lâu rồi ý thức mới dần dần trở lại.

Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc nhưng lạirất u ám xuất hiện trong tầm mắt mình.

Cô ấy muốn đứng dậy, nhưng cả người lại yếu ớt đến mức căn bản không còn chút sức lực nào cả “Lục.

Lâm Thúy Vân thốt lên một chữ một cách yếu ớt.

Biểu cảm cực kỳ u ám trên khuôn mặt Lục Mặc Thâm gần như đã thả lỏng hơn một chút.