Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3145



Chương 3145

Quan Triều Viễn không muốn rời đi, đứng ở trước cửa hai phút, thấy Tô Lam không nói gì, anh không thể không nghe theo yêu cầu của Tô Lam, anh lùi lại phía sau hai bước: “Anh sẽ ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi anh”

Tô Lam vẫn không nói gì, đóng cửa phòng lại.

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn cánh cửa dần khép lại, ánh mắt của anh trở nên sâu thắm.

Khi anh xoay người lại, chuẩn bị đi xem hai đứa trẻ một chút thì bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa, phía sau lưng anh là ông cụ Quan đang nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Quan Triều Viễn không nói, nhưng ông cụ Quan đã nói trước: “Ông muốn gặp hai đứa trẻ”

Dựa trên sự thấu hiểu của ông cụ Quan về Quan Triều Viễn, ông ấy biết rõ Quan Triều Viễn sẽ không bao giờ giở bất kì thủ đoạn nào với kết quả giám định quan hệ cha con để ông ấy chấp nhân Tô Lam.

Nếu anh đã nói rằng hai đứa trẻ là con ruột của anh thì chắc chắc chúng chính là con ruột của anh.

‘Sau khi im lặng một lúc, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng gật đầu cái nhẹ, rồi quay người và đi về phía một phòng khách khác: “Ông hãy đi với cháu”

Nhìn bóng lưng có phần cô đơn của Quan Triều Viễn, ông cụ Quan thấy cảm xúc lắn lộn Bước chân của Quan Triều Viễn dừng lại trước cửa một phòng khách ở cuối hành lang, và ông cụ Quan cũng dừng bước lại theo: “Cháu vào trước chào hỏi bọn trẻ đi, ông không muốn làm cho bọn trẻ sợ hãi.”

Quan Triều Viễn gật đầu, đưa tay gõ nhẹ vào cửa phòng, sau đó mở cửa bước vào.

Ông cụ Quan lặng lẽ đứng đợi bên ngoài, mặc dù ông ấy đứng đơ ra với vẻ mặt không đối, nhưng chỉ có bản thân ông ấy mới biết lúc này ông ấy đang hồi hộp đến mức nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai đứa trẻ song sinh trong phòng chính là cháu của ông ấy.

Nếu như là con của Tô Lam và Quan Triều Viễn, nhất định hai đứa trẻ sẽ đặc biệt thông minh và vô cùng đáng yêu Một phút trôi qua…

Năm phút trôi qua…

Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, cuối cùng ông cụ Quan cũng có chút đứng ngồi không yên.

Ông ấy đi vài bước đến trước cửa, đang chuẩn bị định vươn tay gõ cửa thì đột nhiên tay ông ấy lại dừng lại giữa không trung.

Trong lòng có một giọng nói đang nói với ông ấy, nếu không có gì hãy cho bọn trẻ thêm một khoảng thời gian nữa, dù sao thì lần trước khi Bạch Ninh Hương ở nhà, dám chắc bọn trẻ đã vô cùng hoảng sợ.

Ông cụ Quan lại đợi thêm vài phút nữa, vừa lúc ông ấy không chịu được nữa vươn tay gõ cửa thì.

“Cạch!” Một tiếng mở cửa vang lên, cửa phòng được mở ra từ bên trong.

Ông cụ Quan vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt ông ấy không thấy gì.

Ông ấy lại nghỉ ngờ cúi đầu xuống, bất thình lình thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

“Tại sao lại là cháu?”

Ông cụ Quan nhìn Tô Duy Hưng đang đứng trước mặt mình, trên mặt ông là một biểu cảm cực kỳ kỳ lạ Quan Triều Viễn ngờ vực nói: “Sao hai người lại biết nhau?”

Tô Duy Hưng uể oải quay người sang chỗ khác, tay còn đặt trên ngực: “Không chỉ biết đâu, cụ ấy còn là học trò của con nữa”

Quan Triều Viễn cau mày: “Học trò sao?”

Ông cụ Quan đỏ bừng cả mặt, đang chuẩn bị bước tới lấy tay che miệng Tô Duy Hưng lại, nhưng động tác của ông ấy không nhanh hơn Tô Duy Hưng được: “Mấy ngày nay, cụ ấy đã gọi điện thoại cho con, bảo con phá cờ thay cho cụ ấy!”