Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3557



Chương 3557

Lúc này, trợ lý Liễu vừa định rời đi, Lục Mặc Thâm lập tức dặn dò anh ta đi theo Mộ Vấn An, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Lục Mặc Thâm quay lại, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang thẫn thờ đứng ở trong phòng khách.

Nhìn giống như một học sinh mắc lỗi, đang chờ đợi giáo viên phê bình.

“Đùa giỡn như vậy vui vẻ lắm sao?”

Vẻ mặt Lục Mặc Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào trên người Lâm Thúy Vân, làm cho toàn thân cô ấy có cảm giác vô cùng áp bách.

Lâm Thúy Vân hiểu rõ nhất Lục Mặc ‘Thâm, nhìn vẻ mặt của anh ta, thì biết ngay lúc này cơn giận của anh ta vẫn còn chưa tan hết.

vừa rồi em thật sự chỉ muốn đùa giỡn với cô ta một chút, ai biết cô ta phản ứng mạnh như vậy, giống như bị cái gì đó kích thích.”

Lâm Thúy Vân kiên trì đến cùng, nhìn Lục Mặc Thâm với ánh mắt đỏ ngầu, giống như khi Lục Mặc Thâm dạy dỗ cô ấy trên lớp.

Chỉ có điều vừa rồi, Lục Mặc Thâm dặn dò trợ lý Liễu đuổi theo Mộ Vấn An, còn mình không đuổi theo.

Điều này đối với Lâm Thúy Vân mà nói, đã coi như là rất tốt.

Vốn là trong lòng Lâm Thúy Vân còn có một chút áy náy, nhưng lúc này cô ấy càng thêm không còn chỗ để tức giận nữa.

Cô ấy vỗ ngực với Lục Mặc Thâm, cam đoan: “Giáo sư Lục, em có thể cam đoan với anh! Em hoàn toàn không cố ý bắt nạt cô ta, Lâm Thúy Vân em dù tính tình không tốt, nhưng con người vẫn rất tốt!”

Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn cô ấy: “Người có nhân phẩm tốt còn có thể trốn ở một góc nghe lén người khác nói chuyện sao?”

Thấy Lục Mặc Thâm không chút nể tình phá vỡ lời nói dối của cô ấy, Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lúc này cô ấy đành cần răng chịu đựng, nói lại: “Anh còn không biết xấu hổ khi nói với em điều này sao, nếu như không phải em nghe được cuộc nói chuyện của các người thì chẳng phải bây giờ anh đã đưa người phụ nữ khác về nhà sao?”

“Cho nên bây giờ em đang ghen sao?”

Lâm Thúy Vân nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện với Tô Lam ở nhà trước đây, dứt khoát kiên trì đến cùng, nói: “Đúng vậy, em ghen đó thì làm sao?”

“Vậy thì cô Lâm, em có thể nói cho anh biết, bây giờ em đứng ở vị trí nào, lấy thân phận gì để ăn ghen đây?”.

Lại là vấn đê này, Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn Lục Mặc Thâm.

Ánh mắt của người này sâu thắm, nhưng Lâm Thúy Vân vẫn có thể nhìn ra sự mong đợi mơ hồ từ nó.

Mặc dù phần mong đợi này đã phai nhạt hơn rất nhiều so với trước đây.

“Giáo sư Lục, anh cũng biết con người của em mãng chửi người rất lợi hại, nhưng mà trong những trường hợp nghiêm túc sẽ không có ích gì nhiều, dù vậy cũng sẽ không nói những lời gì quá dễ nghe, cho nên..”

Lâm Thúy Vân quanh co lòng vòng cũng không thể nói ra một nội dung nghiêm chỉnh Chẳng qua lúc này đây, Lục Mặc Thâm đúng là quyết tâm buộc cô phải nói ra: “Cho nên hôm nay em đến đây, thật sự không có gì muốn nói với anh, đúng không?”

Lục Mặc Thâm chưa kịp nói xong, đột nhiên cảm giác được trước mặt thoáng qua một cái, sau đó có một đôi môi mềm mại áp lên môi anh ta.

Con ngươi của Lục Mặc Thâm hơi co rút lại.

Chỉ thấy Lâm Thúy Vân kiễng chân lên, hai tay đặt tay lên vai Lục Mặc Thâm, trực tiếp dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.