Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3619



Chương 3619

“Anh mang em đến chỗ này làm gì?”

Tô Lam dừng ở phía sau Quan Triều Viễn, thở hổn hển.

Bởi vì tầng cao nhất của du thuyền không có ánh sáng, gần như bị bao trùm bởi bóng tối, không thể nhìn thấy gì cả.

Khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ nhếch, đưa mắt nhìn về màn đêm: “Em nhìn xem!”

Tô Lam nhìn theo động tác của anh, ngay lúc anh vừa dứt lời Đột nhiên, màn đêm tối đen như mực bị tia chớp rạch ngang, nháy mắt rực sáng như: ban ngày, theo sau đó là tiếng vang cực lớn nổ tung trên bầu trời, vô số pháo hoa to lớn chiếu rọi đêm đen.

Sau mỗi đợt pháo hoa kết thúc, trên không trung đều lưu lại một dòng chữ “I love you”, cực kỳ ngoạn mục.

Tô Lam đứng trên tầng cao nhất của du thuyền, nhìn những đợt pháo hoa tựa như nở rộ ngay dưới chân mình, khiến người ta thấy rung động đến tột cùng.

Cho đến khi chùm pháo hoa cuối cùng nở rộ, trên bầu trời đột nhiên thấp thoáng mấy chữ thật to: “Happy, Birthday, My, Angel Tô Lam sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cười: “Sinh nhật vui vẻ!”

Đến tận lúc này, Tô Lam mới hoàn hồn lại, hôm nay là sinh nhật của cô!

Sao cô có thể quên mất sinh nhật của chính mình chứ?

Nhất định là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cô mới không chú ý đến Lúc cô đang định nói câu cảm ơn với Quan Triều Viễn thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Lam ngạc nhiên quay đầu lại.

Tại nơi mà ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cô thấy được một bóng dáng quen thuộc: “Anh!”

Hốc mắt Tô Lam lập tức chua xót, cô thậm chí có chút không dám tin vào hai mắt mình, không dám tin rằng Tô Duy Nam sẽ xuất hiện ở đây.

Anh ấy và Quan Triều Viễn luôn đối đầu như nước với lửa, Quan Triều Viễn có thể mời được anh trai đến đây hẳn là phải trả một cái giá mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Làm sao bây giờ? Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc quá đổi rồi!

Cô quay lại, nhanh chóng nhào vào lòng Tô Duy Nam: “Anh, anh có thể đến, em thật sự rất vui, vui hơn bao giờ hết!”

“Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của anh!”

Khóe miệng Tô Duy Nam cong lên một nụ cười xấu xa, anh ấy đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lam, ánh mất vô cùng cưng chiều.

Âu Mỹ Lệ đứng bên cạnh Tô Duy Nam, thấy ánh mắt dịu dàng này của anh ấy, tròng mắt cô như muốn rớt ra ngoài.

Phải biết rằng hồi còn ở Mỹ, Âu Dương Hải sẽ ngẫu nhiên lộ ra một nụ cười trang nghiêm mà lễ phép, nhưng chỉ cần là người đều có thể cảm nhận được áp lực thoang thoảng phát ra từ người anh ấy.

Co dù trời có sập xuống thì cô cũng không thể tin được, Tô Duy Nam vậy mà cũng có ngày để lộ ra vẻ mặt như này với người khác.

“Anh, Mộ Mẫn Loan thế nào rồi?”

Tô Lam ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duy Nam, trong lòng cân nhắc hôm nay anh trai xuất hiện có đây có phải đồng nghĩa với việc Mộ Mắn Loan không có việc gì đúng không?

Chẳng qua, Tô Lam vừa dứt lời thì trên mặt Tô Duy Nam lóe lên một nét u ám, nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi: “Có anh ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe được lời nói của Tô Duy Nam, Tô Lam vốn đang lo lăng cũng thả lỏng một ít.

Lúc trước, Mộ Mãn Loan hãm hại anh trai của cô, nhưng dù sao cũng là cô ấy bị lừa.

Nếu anh trai cô đã quyết định sẽ buông xuống đoạn ân oán kia, bản thân là một người ngoài cuộc mà cứ cản chặt không buông thì có vẻ hơi quá phận.