Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3946



Chương 3946

Vì vậy, Quan Triều Viễn đã ôm chặt Tô Lam, không để cô ấy đến gần Lục Mặc Thâm cũng như không để cô ấy vô tình làm mình bị thương.

“Lục Mặc Thâm, anh thật là lố bịch! Hôm nay anh còn mặt mũi đến đây để hỏi tôi Lâm Thúy Vân ở đâu? Là ai đã không biết xấu hổ mà hôn cô ấy trước mặt giáo viên và học sinh của trường, anh có xấu hổ không?”

“Tôi hỏi anh, chú Lâm và dì Lâm nhập viện có liên quan đến anh không, nói đi! Anh nói đi chứ!”

Tô Lam trở nên kích động và tức giận hơn. Chẳng trách hôm nay Lâm Thúy Vân quay lại và nhìn thấy cô liền chạy như thể nhìn thấy một bóng ma. Cô ấy sợ Lục Mặc Thâm đang tìm kiếm mình ở khắp mọi nơi!

Chắc hẳn cô ấy đã tránh mặt vì thấy Quan Triều Viễn, sợ rằng Quan Triều Viễn sẽ thông báo cho Lục Mặc Thâm.

Một Lâm Thúy Vân kiêu hãnh như vậy, từ khi nào lại rơi vào bước đường này?

Tô Lam đã ở bên Lâm Thúy Vân lâu như vậy, hầu như chưa bao giờ thấy cô ấy rơi lệ, nhưng lần này, vừa nhìn thấy Tô Lam, mắt Lâm Thúy Vân đã đỏ hoe…

Nếu biết Lâm Thúy Vân phải chịu ấm ức như vậy, cô sẽ không quản ngại mưa gió, tắc đường, mà liều mình đuổi theo Lâm Thúy Vân!

“Cô cũng không biết Lâm Thúy Vân ở đâu, vậy tôi đi trước”

Sau một hồi im lặng, Lục Mặc Thâm đột ngột đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Lục Mặc Thâm, dừng lại cho tôi, nói rõ ràng mọi chuyện đi!”

Tô Lam vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng Quan Triều Viễn vẫn không buông tay.

Lục Mặc Thâm bước đến cửa và đột nhiên quay lại: “Bất kể như thế nào, tôi vẫn mong rằng cô có thể nói cho tôi biết ngay khi cô có tin tức của Lâm Thúy Vân, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn là trốn ở bên ngoài.”

“Đồ đê tiện!”

Đôi mắt của Tô Lam tối sầm lại, cô ngã quy xuống đất.

Quan Triều Viễn vẫn chưa buông cô ra cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô.

Tô Lam chỉ biết đứng ngây người ra, cô vừa trút được mọi cảm xúc cuồng loạn, giờ chỉ còn lại nỗi lo lắng vô tận.

Quan Triều Viễn nhìn xuống cô: “Bình tĩnh chưa?”

Tô Lam đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, cô cúi đầu lao vào vòng tay của Quan Triều Viễn: “Tại sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này?”

Quan Triều Viễn ngồi xuống, Tô Lam trong vòng tay của anh, anh dùng hai tay ôm cô ấy vào lòng, để cô ấy nằm trên ngực mình: “Trút giận rồi, vậy bây giờ em thấy khá hơn chưa?”

Tô Lam thẫn thờ: “Em chỉ tức giận, em cảm xứng đáng thay cho Thúy Vân”

Tuy nhiên, Quan Triều Viễn không đồng ý với lời nói của cô ấn “Em nghĩ rằng em hiểu Lâm Thúy Vân, vậy em có hiểu Lục Mặc Thâm không?”

Tô Lam sững sờ, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt.

Quả thật cô đã học lớp của Lục Mặc Thâm một năm, nhưng hai người rất ít nói chuyện riêng, không thể coi là hiểu, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là có quen biết.

Vì vậy, cô lắc đầu: “Em chỉ là học trò của anh ấy”

“Vậy thì nghĩ đi, tài sản của nhà họ Lục ở thành phố Ninh Lâm có giá bằng cả mười Tập đoàn Lâm Thị. Em cho răng Lục Mặc Thâm là loại người không từ thứ gì sao?”

Tô Lam bình tĩnh lại, cô nhíu mày thật chặt: “Nhưng tại sao anh ta lại làm điều này?

Em thực sự không hiểu.”