Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4047



Chương 4047

“Hạng mục này tạm thời do tôi phụ trách, tôi là Nguyễn Bảo Lan”

“Tôi không quan tâm cô là cái gì Lan cả, nếu như hôm nay không thể đạt được những gì mà chúng tôi yêu cầu thì chúng tôi nhất định sẽ không quay chụp gì hết!”

Đường Mỹ mắng Nguyễn Bảo Lan xối xả thế nhưng với tư cách là nói chuyện với người chủ, Lilian từ đầu tới cuối vẫn ngồi yên lặng ở trước bàn trang điểm, không nói một lời nào.

Cô ta cứ ngồi như vậy nghe quản lý của mình tranh chấp với người khác, khóe miệng của cô ta còn mang theo nụ cười lạnh.

Thắng đến khi nghe thấy tên Nguyễn Bảo Lan thì mí mắt của Lilian không tự chủ mà nảy lên một cái.

Cô ta nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Bảo Lan, Nguyễn Bảo Lan lớn lên trông rất xinh xắn, làn da cũng rất trắng, tuy là có vóc dáng không cao nhưng khiến người khác nhìn vào trông rất thoải mái.

Nhưng mà cái khác biệt nhất khi cô ấy lớn lên không phải là khuôn mặt đó mà là làn sóng trên ngực và giọng nói giống như của một em bé.

Lúc trước cô ấy dựa vào chính hai đặc thù đặc biệt rõ nét này trên người mà gặp may trên internet, và con đường sự nghiệp cũng dần dần nở rộ, giờ đây cô ấy cũng được coi là một ngôi sao có tiếng tăm.

Chẳng qua là Lilian không ngờ rằng là một ngôi sao như vậy mà lại đến làm việc ở một phòng làm việc nhỏ sao?

“Hóa ra cô chính là Nguyễn Bảo Lan sao?”

Lilan đột nhiên mở miệng hỏi.

Nguyễn Bảo Lan sửng sốt một chút sau đó cười đáp lại: “Không sai, chính là tôi”

Đường Mỹ vô cùng thắc mắc nhìn Nguyễn Bảo Lan ở bên cạnh mình, sau đó đi đến bên cạnh của Lilian, cô ta thấp giọng hỏi: “Lilian, hai người biết nhau sao?”

Nếu như cả hai người họ thực sự biết nhau thì cô ta cũng có thể nới lỏng một số tiêu chuẩn.

Lilian vừa mới làm móng tay, không nếm xỉa đến lời kia mà chỉ thổi thổi móng tay của mình, trên gương mặt thậm chí còn mang theo.

vẻ mỉa mai giễu cợt: “Cũng không tính là quen nhau, lúc trước khi tôi đến câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan thì đã gặp cô ta ở đâu đó” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nói đến đây thì cô ta quay đầu lại nhìn Nguyễn Bảo Lan: “Tôi vấn nhớ được vào lúc đó, hình như cô vẫn làm nhân viên phục vụ phải không? Thật không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đến làm việc cho một văn phòng như thế này, quả thật là có chút năng lực!”

Khi Lilian nói những điều này thì cũng giống như cô ta đang cầm một con dao và một khẩu súng, không có ý để nể mặt của Nguyễn Bảo Lan.

Mặc dù cho tới bây giờ Nguyễn Bảo Lan chưa từng cảm thấy xấu hổ về công việc phục vụ mà mình làm ở trong câu lạc bộ tư nhân Hoàng quan, thế nhưng khi bị người ta dùng loại giọng điệu khinh bỉ này để nói ra thì trong lòng của cô ấy cũng có chút không được thoải mái cho lắm.

Nghe xong những lời này thì trên gương mặt của Đường Mỹ hiện lên sự giễu cợt mỉa mai: “Nói cả buổi, hóa ra chỉ là một nhân viên phụ vị mà thôi! Một nhân viên phục vụ thì có tố chất gì chứ, ở chỗ này lãng phí công sức tôi nói từ nãy đến giờ, cô lập tức đi gọi người phụ trách của mình đến đây, bây giờ tôi căn bản cũng không tin được cô nữa, tôi yêu cầu đổi một người phụ trách khác đến!”

Nguyễn Bảo Lan cứ như vậy mà đứng tại chỗ, gương mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó chịu.

“Tôi chính là người phụ trách văn phòng truyền hình này đây, xin hỏi cô Lilian đây cô có vấn đề gì cần phải giải quyết không?”

‘Vừa lúc đó, tại cửa ra vào đang yên tĩnh có một giọng nói vang dội truyền vào.