Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4072



Chương 4072

Khi Lục Mặc Thâm nhìn lên, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thúy Vân, đôi mắt vốn mềm mại của anh ta bỗng trở nên đờ đẫn không thể giải thích được.

Người phụ nữ đanh đá này còn lo lắng rằng người khác sẽ chụp ảnh hai người họ với nhau sao?

Ánh mắt Lục Mặc Thâm khẽ loé lên tỉa sang, cuối cùng cũng chịu buông tay ra.

Các phóng viên với đủ thứ máy ảnh lớn máy ảnh nhỏ vốn tưởng rằng họ vẫn có thể chụp một vài bức ảnh thân mật, nhưng sau khi nhìn giáo sư Lục Mặc Thâm đột nhiên buông tay ra, khuôn mặt của họ một lần nữa lộ ra vẻ thất vọng.

Bởi vì chỉ dựa vào những bức ảnh này trong tay, e rằng sẽ không thể làm mưa làm gió được.

Họ ngồi xổm ở đây bao nhiêu lâu để có cơ hội chụp ảnh hai người họ, mong có một bức ảnh để giật tít thành những bài báo phổ biến, nhưng xem ra bọn họ đều không được như ý rồi.

Trong một lúc, các phóng viên đều có chút chán nản, nhưng lúc này, Lục Mặc Thâm đột nhiên quay đầu nhàn nhạt nhìn đám phóng viên bên cạnh với ánh mắt dữ tợn: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Các phóng viên ngay lập tức choáng váng khi bị hỏi theo cách này, bọn họ đứng đó và đần hết người ra.

Phóng viên đứng phía trước người đã bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm, anh ta sợ hãi ngồi sụp xuống đất: “Không… không còn gì nữa.”

“Không còn gì nữa, sao anh vẫn không rời đi?”

“Được.”

Phóng viên gần như có điều kiện phản xạ cất hết dụng cụ ghi âm trong †ay, quay người rời đi.

Chỉ là trước khi bước được hai bước, bước chân dưới chân lại dừng lại.

Không, tình huống vừa rồi là gì? Khi Lục Mặc Thâm nói chuyện với anh ta, theo phản xạ anh ta lập tức như bị doạ sợ hãi, chân tay như mất tự chủ?

Vừa mới quay lại, anh ta liền thấy tất cả các phóng viên xung quanh cũng đã cất đồ đạc, hết người này đến người khác dường như đã sẵn sàng rời đi.

Dường như tất cả mọi người đều choáng váng trước sự uy hiếp vừa rồi của Lục Mặc Thâm, một người phóng viên kéo mũ lưỡi trai, quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân rất chăm chú.

Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy cô gái kia có vẻ hơi quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra được đó là ai.

Anh ta đã là một tay săn ảnh nhiều năm như vậy, theo kinh nghiệm của anh ta, Lục Mặc Thâm nhất định phải có chuyện gì đó với người phụ nữ này.

Trong tương lai, anh ta sẽ nghe theo dõi cô gái này, có lẽ anh ta sẽ có thể đào ra một số bí mật độc quyền!

Khi Lê Chí Sơn và các phóng viên đều đã rời đi, sự yên tĩnh ban đầu trong bảo tàng khoa học cũng đã được khôi phục lại.

Mộ Nhất Vi mỉm cười quay về phía của Lục Mặc Thâm đang đứng, ngước đầu lên nhìn anh ta, vui vẻ cười tươi nói: “Chú Lục, vừa rồi chú thật đẹp trai!”

Gương mặt tuấn tú vốn không mấy thoải mái của Lục Mặc Thâm, dần dần trở nên dịu dàng sau khi nghe lời Mộ Nhất Vi nói.

Anh cúi xuống ôm chầm lấy Mộ Nhất Vi: “Vậy sao?”

Mộ Nhất Vi gật đầu lia lịa, cười ngọt ngào nói: “Chú Lục, chú có biết không? Chú vừa như một siêu nhân bảo vệ dì Thuý Vân, thật sự rất ngầu luôn! Chú chính là người hùng trong lòng cháu!”