Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4096



Chương 4096

Người phụ nữ dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn nhất trên thế giới, cô ta đột ngột đứng lên và chỉ vào mặt Tô Lam: “Tôi không biết cô có bằng lái hay không. Biết đâu cô lái xe mà không có bằng thì sao?”

Nói xong, người phụ nữ quay người lại và lao vê phía ghế phụ trên xe của Tô Lam.

Trước khi cô kịp phản ứng, người phụ nữ đã mở cửa xe tiến về ghế phụ, ngồi trên đó và bắt đầu lật qua túi xách của Tô Lam.

“Cô muốn làm cái quái gì vậy?”

Tô Lam lao lên và lôi người phụ nữ đáng ghét đó xuống xe: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có tuỳ tiện động vào đồ của tôi, cô như vậy chả khác gì tên cướp cả, tôi có thể đến đồn cảnh sát để kiện cô đấy!”

Người phụ nữ đáng ghét đó không hề đề phòng nên đã bị Tô Lam kéo ra khỏi xe, suýt ngã xuống đất.

Cuối cùng mất một lúc cô ta cũng đứng vững, quay đầu tức giận chỉ vào mũi Tô Lam và hét lên: “Tôi cướp đồ sao? Cô nói tôi cướp đồ mà không thấy xấu hổ sao? Tôi còn nghỉ ngờ cô không có bằng lái xe ấy!”

Tô Lam lo lắng liếc nhìn đồng hồ, quay lại và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó: “Tôi đương nhiên có băng lái xe, nhưng tôi sẽ không bao giờ đưa cho cô.

Dù muốn đưa, tôi cũng sẽ đưa nó cho cảnh sát, xe của tôi có gắn máy ghi hình lái xe. Mọi chuyện vừa rồi đã xảy ra đều bị chụp ảnh lại. Cô không phải muốn gọi cảnh sát sao? Được rồi, bây giờ chúng †a cùng đến đồn cảnh sát đến xem ai đúng ai sail “

Vừa nói, Tô Lam đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay số 110.

Nhìn thấy Tô Lam thực sự gọi tới 110,người phụ nữ đáng ghét kiêu căng vừa rồi đột nhiên có chút giật mình.

Cô ta lao lên và đập điện thoại của Tô Lam xuống đất, hét lên một cách vô lý: “Cô khá là thú vị đấy. Tôi còn chưa gọi 110. Tại sao cô đã gọi 110 rồi?”

Tô Lam ngước lên và lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi sẽ cho cô hai sự lựa chọn, hoặc chúng ta cứ cho coi như không có chuyện gì xảy ra vừa rồi, cô ngay lập tức rời đi cho tôi! Hoặc tôi sẽ gọi số 110 để báo cảnh sát luôn, để tôi xem cảnh sát đến cuối cùng có bắt cô lại hay không!”

“Mẹ kiếp thật…”

Trước khi người phụ nữ chửi thề xong, Tô Lam đã trực tiếp ngắt lời cô: “Tôi cho cô năm giây để suy nghĩ kĩ về đề nghị này.”

“Thật sự là trò đùa đến mấy đời!

Sao tự nhiên tôi lại đụng phải một kẻ bất cần đời như cô chứ, mẹ kiếp! Cô tưởng mình lái một chiếc ô tô hạng sang thì có thể huênh hoang thế sao!”

Người phụ nữ dường như bị ép vào đường cùng, quay người bỏ đi vừa lầm bầm nguyền rủa.

Điều này có lẽ êm đẹp được là do cô bảo cô có gắn một máy quay phim trên xe, mới khiến người phụ nữ đáng ghét đó không cam tâm tình nguyện quay người rời đi, Tô Lam nhanh chóng quay trở lại xe của mình.

Sau khi dừng xe, cô cầm túi hồ sơ trên người chạy thật nhanh về phía thang máy.

Hiện tại là đúng 5 giờ 59 phút, chuông thang máy vang lên “Đinh Đồng”, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Tô Lam lao ra khỏi thang máy với tâm trạng vô cùng lo lắng, nhưng may mắn thay, cô đã không đến muộn!

Ngay khi Tô Lam vội vàng chạy về phía câu lạc bộ, điện thoại trong túi của Tô Bích Xuân đồng thời vang lên.

“Mọi việc thế nào rồi?”