Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4177



Chương 4177

“Bích Xuân, rốt cuộc con đã về rồi, chúng ta chờ con rất lâu đó.”

Tô Bích Xuân nhìn thẳng vào chiếc áo khoác ngoài trên tay Lư Tuyết Cầm, sau đó cô ta đi tới, giật chiếc áo khoác trên tay bà ta xuống: “Mẹ đang làm gì? Đây là chiếc áo khoác ngoài phiên bản giới hạn, thậm chí con còn chưa tháo mác vậy mà mẹ còn làm đứt khuy áo khoác của conl”

Lư Tuyết Cầm giả bộ ngạc nhiên nói: “Con bé này thật là, quân áo mua là để mặc chứ sao nữa”

“Mẹ chỉ giúp con tháo mác thử xem, mẹ cảm thấy có vài món đồ hợp với mẹ vậy nên mẹ tính lấy nó mặc.”

Tô Bích Xuân nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn của Lư Tuyết Cầm, cô ta tức đến ói máu.

Cô ta thu dọn áo khoác trong tay, trực tiếp chạy nhanh lên lầu hai, cẩn thận cất lại vào tủ.

Khi bước vào, cô ta thấy tất cả quần áo trong tủ đều đã bị lục tung, chất thành một đống bừa bộn trên giường, ngay lập tức cô ta trở nên giận dữ hơn nữa.

Cuối cùng cô cũng có thể hiểu được cảm giác của Tô Lam khi cô ta lao vào phòng lục tung đồ đạc.

Khi Tô Bích Xuân quay lại phòng khách một lần nữa, tô văn tâm và Lư Tuyết Cầm đã ngồi trên ghế sô pha và xem tivi một cách vui vẻ.

Lư Tuyết Cầm quay đầu nhìn lại thì thấy cô ta, bà ta vội vàng cười nói.

“Bích Xuân, lâu quá rôi không có gặp con, thật không ngờ con sống ở nơi tốt như thế này! Phòng thật là lớn đó nha.”

“Con biết không, điều kiện khách sạn của cha mẹ ở vô cùng tệ, làm cho cha mẹ buổi tối ngủ không ngonl!”

“Chúng ta quyết định, sẽ ở lại chỗ của con từ hôm nay.”

Tô Bích Xuân tức giận đến mức cả người run lên, cô ta không biết tại sao, cô ta chỉ vừa mới dọn đến vậy mà Tô Văn Tâm đã có thể tìm tới đây.

Nhưng đây là ngôi nhà mà cô ta đã dùng sức lực của chính mình để cố gắng trở lại, tuyệt đối không thể dung túng cho người khác vào ở.

Ngay cả khi người đó là cha và mẹ của cô ta, tuyệt đối không được!

“Các người!”

Tô Bích Xuân tức giận xông tới trước mặt bọn họ, mỗi tay nắm lấy một người, trực tiếp từ trên sô pha kéo lên.

Sau đó liền kéo đến cửa ra vào.

“Á, con đang làm cái gì vậy hả?”

“Bích Xuân, rốt cuộc con muốn làm gì hả?”

Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm không hiểu tại sao cô ta lại đối xử với họ như vậy, người thì kéo ghế, người thì giữ cửa, sống chết cũng không chịu đi.

“Hai người cút ngay cho tôi! Ở đây không chào đón hai người!”

Tô Bích Xuân vừa đứng ở cửa vừa lớn tiếng quát.

Tô Văn Lâm và Lư Tuyết Cầm trợn mắt, há mồm: “Bích Xuân, chúng ta là cha mẹ của con, tại sao con có thể đuổi chúng ta đi ra ngoài?”

Tô Bích Xuân hai tay vẫn đặt ở trên ngực, khinh thường nhìn bọn họ: “Thật sự buồn cười, mấy năm nay không phải là cha mẹ của Tô Lam hay sao? Sao con không thấy cha mẹ đi †ìm cô ta mà xin giúp đỡ”

“Mày”

“Được rồi, đừng ở trước nhà con mà kêu la.”