Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4179



Chương 4179

Chỉ nghe thấy một tiếng “độp” vang †o, Tô Văn Tâm tức giận vội vã xông lên, trực tiếp dùng một tay ném điện thoại trong tay Tô Bích Xuân xuống đất.

Ông ta nhìn Tô Bích Xuân chằm chăm với một ánh mắt vô cùng kinh tởm: “Được, được lắm! Coi như Tô Văn Tâm tao đây đời này gặp phải xui xẻo, mới có tể sinh ra hai con chó chết vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát như chúng mày!”

Tô Bích Xuân thấy điện thoại của mình bị ném xuống đất, cười nhếch | mép một cái đầy khinh bỉ: “Câu này phải là tôi nói với ông mới đúng chứ nhỉ?”

“Hai người vô cùng ích kỷ, từ đầu đến cuối hai người chỉ nghĩ đến lợi ích riêng của bản thân mình mà thôi!”

“Ông là một người cha, vậy mà có thể đem bán con gái của mình cho một người đàn ông khác xứng tuổi cha của cô ấy chỉ để đổi lấy một cái hợp đồng.

Ông nghĩ bản thân mình tốt đẹp hơn ở chỗ nào chứt”

Nghe Tô Bích Xuân nói những lời này, sắc mặt của Lư Tuyết Cầm lập tức thay đổi, bà ta vội vàng đứng chặn trước mặt Tô Văn Tâm và bắt đầu chỉ trích Tô Bích Xuân: “Bích Xuân, tại sao bây giờ con có thể trở thành loại người vong ơn bội nghĩa như thế này chứ!”

“Con có biết người đàn ông đang đứng trước mặt con là ai không? Ông ấy là cha ruột của con, sao con có thể nói chuyện với ông ấy như vậy!”

Lư Tuyết Cầm còn chưa nói hết câu, lời nói của bà ta đã bị Tô Bích Xuân lạnh lùng cắt ngang.

Tô Bích Xuân quay lại và nhìn chằm chăm vào Lư Tuyết Cầm: “Còn cả bà nữa! Bà nghĩ bà tốt đẹp ở chỗ nào?”

“Thế nào, mang danh tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác thì hay ho, tốt đẹp lắm sao?”

“Nguyên nhân tại sao bây giờ tôi lại biến thành bộ dạng như thế này à, tất cả đều là do một tay bà dạy dỗ mà ra cả đấy!”

“Bà đã dạy tôi phải so sánh, ganh đua với người khác ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ, dạy tôi phải tham lam, chạy theo vinh hoa phú quý, còn dạy tôi rằng có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để có được tiên!”

“Bây giờ bà đừng nói tôi thô t.ục quá không chịu nổi. Dù sao thì tôi cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của hai người mà thôi!”

Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm như chết lặng, mắt chữ a, mồm chữ o trước những lời mà Tô Bích Xuân nói.

Nhưng phải thừa nhận rằng, thực tế mà nói, những lời vừa rồi của cô ta không sai chỗ nào cả.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều dạy Tô Bích Xuân theo cách này.

Vì vậy, cô ta mới biến thành một loại người như thế này, cũng chỉ là bọn họ có góp phần vào đó thôi.

“Được, được lắm! Bây giờ con đã làm ăn phát đạt, phất lên như diều gặp gió, không muốn nhận cha mẹ của mình, hai ông bà già này cũng không làm gì được, chúng ta chỉ có thể đi đi thôi!”

Tô Văn Tâm kéo tay Lư Tuyết Cầm, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhưng mà Lư Tuyết Cầm cực kỳ không cam tâm rời đi, bà ta bước đi từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn Tô Bích Xuân đứng ở cửa.

Trong lòng bà ta cảm thấy Tô Bích Xuân vốn là con gái ruột của mình, cho dù Tô Bích Xuân không có chút tình cảm gì với Tô Văn Tâm, thì ít nhiều trong lòng cô ta cũng phải có chút vị trí nào đó dành cho người mẹ này chứ!

“Tô Văn Tâm, hay là ông cứ đi trước đi, tôi sẽ quay lại và thuyết phục, khuyên nhủ Bích Xuân, xem mọi chuyện có thể thay đổi được gì hay không.”