Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4302



Chương 4302

“Giám đốc Tô không dám xuống dưới, dù sao từ đầu đến cuối cô ta cũng không tham gia vào quá trình này, cô ta làm gì có mặt mũi mà đối diện với ông Thụy Kì Tạp chứ?”

Lâm Thúy Vân vừa nói xong những lời này, Lê Chí Sơn lập tức ý thức được, e răng người phụ nữ này đến đây là có mục đích.

Lúc này anh ta không để cho Lâm Thúy Vân có cơ hội tiếp tục mở miệng, trực tiếp đứng dậy, nói: “Bảo vệ đâu?”

Lê Chí Sơn vừa cất tiếng gọi, những người bảo vệ đứng bên ngoài nhanh chóng lao vào như đàn ong võ tổ.

“Người phụ nữ này cố ý gây rối, các người mau chóng đưa cô ta ra ngoài!”

Lê Chí Sơn không quan tâm Tô Bích Xuân đã dùng thủ đoạn gì, anh ta chỉ cần biết hiện tại đã sắp đạt được mục đích của bản thân.

Cho dù đối với Lâm Thúy Vân anh ta có chút tình cảm, nhưng điều đó tuyệt đối không thể so sánh với lợi ích của tập đoàn Lê Hoa.

Vào lúc vài người bảo an đang đi về phía Lâm Thúy Vân, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra biểu cảm phòng bị.

Lâm Thúy Vân theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếng: “Tô Bích Xuân. Cô thật sự không thẹn với lương tâm sao, vì sao không dám xuống dưới đối chất với ông Thụy Kì Tạp.”

“Cô có dãm võ ngực cam đoan răng bản đề án đó là do bản thân cô viết ra mà không phải đạo văn không?”

Trong nháy mắt sắc mặt ông Thụy Kì Tạp trở nên khó coi, ông ta quay đầu nhìn về phía Lê Chí Sơn: “Tổng giám đốc Lê, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lê Chí Sơn vội vàng lên tiếng trấn an: “Ông Thụy Kì Tạp cứ yên tâm, đây chẳng qua chỉ là một vài thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh của đối thủ mà thôi. Bọn họ muốn chửi bới chúng tôi để hai chúng ta hủy hợp đồng với nhau, tôi lập tức sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Sau khi nói xong, Lê Chí Sơn lập tức mắng những người bảo an: “Các người còn đứng yên ở đấy làm gì? Còn không nhanh chóng đưa cô ta ra ngoài!”

“Để tôi xem ai dám đụng đến tôi!”

Lâm Thúy Vân cố ý lui về phía sau để tránh né sự bao vây của nhân viên bảo an.

Cô ấy xoay người định chạy về phía ông Thụy Kì Tạp.

“Ngăn cô ta lại, mau ngăn cô ta lại!”

Tô Bích Xuân luôn nhìn cô ấy với ánh mắt thờ ờ, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu trở nên sốt ruột.

Bởi vì Lâm Thúy Vân là bạn tốt nhất của Tô Lam cho nên đối với người phụ nữ này, cô ta cũng có chút hiểu biết.

Lâm Thúy Vân không phải loại phụ nữ ngốc ngếch, thích làm bừa.

Tuy nhiên cũng không được tính là người thông minh, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện mạo hiểm khi bản thân không nắm chắc phần thắng †rong tay.

Lần này cô ta dám tự tát vào mặt mình trước nhiều người như vậy, điều này đã chứng minh cô ta có nhược điểm.

Dưới tình thế khẩn cấp, Tô Bích Xuân dùng tay nhấc, nhanh chóng chạy về phía đại sảnh ở lầu một: “Đám người các người làm ăn kiểu gì không biết? Ngay đến một người phụ nữ cũng không ngăn cản được à? Đúng là một đám ăn hại!”

Sau khi bị Tô Xuân Bích chửi bới, những nhân viên bảo an này nhanh chóng tăng tốc.

Lâm Thúy Vân chạy đến trước mặt ông Thụy Kì Tạp nhưng lại bị đám người kia ngăn cản.

Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân không cam tâm, cô ấy liều mạng né tránh, nhanh chóng lấy điện thoại ở trong túi xách ra, lớn tiếng nói: “Ông Thụy Kì Tạp, nếu như ông xem hết video trên điện thoại này mà vẫn đồng ý ký hợp đồng, tôi không còn gì để nói.”

Có lẽ bởi bì hội trường quá ồn áo, hoặc tiếng Trung của ông Thụy Kì Tạp không được tốt.

Cho nên vào thời điểm Lâm Thúy Vân nói, ông ta dường như không có bất kỳ một phản ứng nào.

Vào lúc ông ta định xoay người nhờ trợ lý phiên dịch cho mình.