Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4378



Chương 4378

“Là cô! Là cô đấy, đồ khốn!”

“Đã ra nước ngoài rồi còn về làm gì?

Vì sao phải trở về rồi cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tôi?”

“Cô đã có được những thứ cô muốn: người đàn ông của cô, tình yêu, sự nghiệp, rồi cả con cái…”

“Cô có được tất cả những gì mình muốn, vì sao còn muốn phá hoại mọi thứ của tôi?”

“Cô không thấy cô rất tàn nhẫn sao?”

“Kẻ có lòng tham không đáy như cô, sẽ có ngày gặp quả báo!”

Tô Bích Xuân nhìn chằm chằm Tô Lam một cách độc ác, hung tợn.

Nếu như giết người không phạm pháp thì nhất định cô ta sẽ kiềm chế được mà lao tới.

Căn cô chết tươi, ăn thịt cô, uống máu cô.

Nhìn bộ dạng Tô Bích Xuân tức đến phát run.

Tô Lam cảm thấy quả thực không thể nói lý lẽ với người phụ nữ này.

“Tô Bích Xuân, cô còn mặt mũi để nói với tôi những lời này?”

“Sao cô không tự ngẫm nghĩ lại xem, trong hai chúng ta ai mới phải xin lỗi ail”

“Sau khi cô và Lư Tuyết Cầm đặt chân vào Tô gia thì liền hợp tác để tống cổ tôi ra ngoài đường.”

“Thậm chí còn khiến cho Tô Văn Tâm cắt tiền học và tiền sinh hoạt của tôi”

“Đưa anh trai tôi ra nước ngoài rồi chấm dứt việc trị liệu, chắc cũng là sáng kiến của các người nhỉ!”

“Cô có dám nói việc Tô Văn Tâm đem tôi bán cho một lão già để đổi lấy một cái hợp đồng, là hoàn toàn không liên quan đến hai mẹ con các người không? Tôi không tin!”

“Còn cả những chuyện sau đó, có lần nào là không phải do cô cố tình khiêu khích trước?”

“Chuyện tới mức này, cô lấy tư cách gì mà nói những câu đó trước mặt tôi?”

“Ngay cả hiện tại, cũng là do cô giả danh đối tác của hãng phim truyền hình, hắt nước bẩn lên đầu tôi.”

“Sau đó lại ăn cắp bản kế hoạch của tôi, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy mới ký được bản hợp đồng này.”

“Bây giờ cô biến thành một con chó nhà có tang, chỉ có thể nói là đúng người đúng tội!”

“Cô có tư cách gì mà chạy đến trước mặt tôi kêu gào này kia?”

“Đúng vậy, tôi có sự nghiệp của mình, có một người chồng hết lòng yêu thương tôi, còn có ba đứa con đáng yêu xinh xắn.”

“Nhưng tất cả những thứ này đều là tôi do đường đường chính chính đạt được!”

“Nếu như sau này cô còn muốn có một giấc ngủ yên ổn thì bớt làm chuyện xấu lại đi!”

Sau khi nói xong những lời này, Tô Lam đẩy Tô Bích Xuân đang chăn †rước mặt mình, quay người lên xe.

Nhìn chiếc Rolls Royce màu đen phóng đi, Tô Bích Xuân đứng ngẩn ra tại chỗ.

Cả người cô ta run lên vì tức giận, đến hít thở cũng khó khăn: “Vì sao, vì sao chứ? Vì sao cả thế giới đều bắt nạt tôi? Tôi không cam lòng, không cam lòng!”

Tô Bích Xuân không ngừng vò đầu bứt tai.

Cô ta quỳ rạp xuống đất một cách hèn mọn, ánh mắt nham hiểm rơi xuống chiếc Rolls Royce đang phóng nhanh trên mặt đường.