Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4384



Chương 4384

Khi ông Alexander bước ra khỏi sân trước của biệt thự.

Ông ta còn chưa ra khỏi cổng thì có một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ tiến vào.

Nếu ông ta đoán không sai thì người ngồi trong chiếc xe này hẳn là chồng của Tô Lam.

Vận may của người đàn ông này thật không tệ!

Nhưng Tô Lam là hoa đã có chủ, ông Alexander sẽ không có ý định gì khác với cô.

Cho nên chẳng cần quan tâm chồng cô nhiều làm gì.

Thế nhưng khi ông ta bước ra cổng, đi ngang qua chiếc Rolls Royce kia.

Thì phát hiện chiếc xe lại dừng lại ngay bên cạnh mình.

Bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra những âm thanh vô cùng chói tai.

Ông Alexander dừng bước.

Ngay lúc ông ta quay người lại, một bóng đen bất ngờ lách xuống khỏi xe.

Rồi vọt tới trước mặt ông ta như một bóng ma.

Ngay giây tiếp theo, Alexander cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt.

Cả người bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ ép tới, không chống đỡ nổi mà liên tục lùi vê sau mấy bước.

Sau đó, ông ta bị va vào cánh cửa sắt mới ngừng lại.

“Khu….khụ khụ khu!”

Sức lực của người kia quá lớn khiến cho ông ta không nhịn được ho khan dồn dập.

Mãi cho đến khi dừng ho khan, ông †a mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

Hai người cứ vậy mà đối mặt nhìn nhau, ánh mắt của ông Alexander rơi vào một đầm nước sâu thẳm và lạnh lão.

“Sao lại là anh?”

Ông Alexander không ngờ tới, chồng của Tô Lam lại là Quan Triều Viễn.

Mà giây phút này, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn cũng tràn ngập sát khí.

Trong đôi mắt vốn bình tĩnh là ngọn lửa của sự tức giận đang dần lan ra.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người trước mặt.

Lúc này, trên trán anh nổi đầy gân xanh, đủ thấy anh đang tức giận đến mức nào.

Tay phải anh vẫn bóp chặt cổ họng của ông alexander, giọng nói trầm thấp, đáng sợ: “Những lời này phải để tôi hỏi cậu mới đúng. Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Ông Alexander ra sức giấy dụa vài cái.

Nhưng ông ta nhận ra, ông ta không thể lay chuyển bàn tay của Quan Triều Viễn.

Vì vậy, ông ta cũng chẳng buồn giấy dụa nữa.

Ông ta đưa tay chỉnh lại chiếc kính đã cong cong vẹo vẹo.

Dù gương mặt ông ta đã đỏ bừng lên nhưng khóe miệng ông ta vẫn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đàn anh, không gặp nhiều năm như vậy, thế mà anh vấn còn tức giận?”

“Có vẻ như chuyện kia là đả kích không nhỏ đối với anh nhỉ!”