Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4417



Chương 4417

Ngay sau đó, người đàn ông được gọi là cậu chủ Tiết kia đá một cái vào người người phụ nữ đã ngất nằm xuống đất: “Con đ ĩ chó, dám cắm sừng ông mày! Tao cho hai chúng mày chết khó coil Đừng tưởng là người nước ngoài, có tiền đô thì hay lắm. Ông mày muốn chỉnh nó thì sẽ có cách!”

Cậu chủ Tiết vừa nói xong, bèn đi lại gần.

Gã cười vô cùng lạnh lùng, lại tát mạnh lên mặt người phụ nữ vài cái.

Dưới tiếng bàn tay thanh thúy của gã, người phụ nữ mơ mơ màng màng tìm lại được một ít lý trí.

Cô ta mở mắt, nhưng vừa trợn được con ngươi kia lên, cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt hung thần kia của cậu ấm Tiết.

Cô ta sợ đến mức lỗ chân lân toàn thân nở ra: “Cậu… cậu chủ Tiết…”

“Tao nói mày biết, trước nay người phản bội tao chưa từng có kết cục tốt!”

“Tao rất có trách nhiệm nói cho mày biết, tên mặt trắng kia hoàn toàn toi đời rồi!”

“Mà mày sau cũng không có ngày lành gì đâu!” Sau khi nói xong những lời này, dường như cậu ấm Tiết vẫn chưa nguôi giận, lại đạp lên người cô ta thêm một cái nữa, lúc này mới xoay người, nghênh ngang mà đi.

Người phụ nữ đã bị hoảng sợ rất lớn, cả người lui vào góc toilet, run bần bật, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta ngồi một mình ở đó, cử động cũng không dám, cả người run rẩy.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân.

“Cô không sao chứ? Cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp không?”

Mộ Mãn Loan đi đến bên cạnh người phụ nữ.

Cô ấy cẩn thận đánh giá trên dưới cô ta một phen, phát hiện ra bên trái gáy cô ta vân còn một vết máu lớn chưa được xử lý tốt, cả người thoạt trông vô cùng chật vật.

“Không… không cần.” Người phụ nữ đang khóc sướt mướt vừa thấy Mộ Mẫn Loan thì như bị người ta thấy chuyện mất mặt gì đó, hâu như cô ta đứng bật dậy, chạy vụt ra bên ngoài, nghiêng ngả lảo đảo.

“Này, cô thật sự không sao à? Tôi thấy đầu cô còn chảy máu đấy!” Mộ Mẫn Loan sốt ruột mà đuổi theo mấy bước.

Cô thấy người phụ nữ kia vì hoảng loạn quá mà đụng phải một người đàn ông đi ra từ toilet nam đối diện.

“Mẹ mày, không có mắt à?”

Đầu người đàn ông kia đội một cái mũ lưỡi trai đen, bộ dạng đã uống đến mức quá chén rồi.

Sau khi bị người phụ nữ kia đụng phải, gã giận dữ mắng một tiếng.

Người phụ nữ sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông một cái.

Biểu cảm của hai người đều cứng đờ, dường như là có quen biết.

Tuy nhiên, ánh mắt họ chỉ trao đổi trong nháy mắt.

Một lát sau, hai người vội vã chạy ra theo hai hướng trái ngược nhau.

Mặc dù người đàn ông đội mũ, Mộ Mãn Loan vẫn nhạy bén nhận ra sườn mặt của người đàn ông kia.

Vì sao khuôn mặt của người này nhìn quen mắt như vậy?

Mộ Mẫn Loan lắc đầu liên tục, cố nhớ lại.

Bỗng nhiên, từ sâu trong não cô ấy có ánh sáng lóe lên.

Cô ấy trợn tròn hai mắt thật mạnh, lập tức đuổi theo.