Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4420



Chương 4420

Mộ Mãn Loan còn chưa gọi xong, bông có một bàn tay to vươn thẳng đến đây, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy. Giây tiếp theo, cả người cô ấy bèn ngã theo một lực kéo lớn về phía sau, rơi vào một cái ôm rộng rãi.

Vì mọi người ở trên sàn nhảy đang hoạt động như điên, nên họ đẩy Mộ Mãn Loan đến sát người phía sau hơn.

Cả hai dính thật chặt vào nhau, chuyện này khiến Mộ Mãn Loan cảm thấy vô cùng không ổn.

Trong một thoáng xẹt qua, thậm chí cô ấy có thể cảm nhận được bàn tay vốn đỡ sát vào lưng mình đã bắt đầu không có quy tắc mà siết lấy eo của cô ấy.

“Đồ khốn, buông ra!” Mộ Mãn Loan căn chặt răng, cởi giày cao gót của mình ra, chuẩn bị dùng sức đập nó lên mặt người đàn ông ở phía sau, nhưng dừng như người đàn ông đã nhận ra động tác của cô ấy.

Bàn tay to duối ra, trực tiếp giữ chặt đùi cô ấy lại.

Chân của Mộ Mãn Loan cứ thế mà bị giữ giữa không trung, bị kìm thật chặt, lên không được mà xuống cũng không xong.

“Đồ khốn, thả tay ra!” Mộ Mẫn Loan thở hổn hển mà mắng.

“Quả ớt nhỏ, hung dữ vậy à?”

Bên tai truyền đến hơi thở ấm nóng, một tràng tiếng nói quen thuộc mà quyến rũ vang lên.

Nghe được giọng nói quen thuộc đó, hai mắt Mộ Mãn Loan sáng lên, cô ấy vội vã quay đầu lại nhìn.

Đập vào mắt cô ấy chính là khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia.

Đôi mắt kia chứng minh hiện tại tâm trạng chủ nhân của nó có vẻ không tốt lắm.

Sau đó Mộ Mãn Loan đã có phần luống cuống. Cô ấy vội vã xoay người sang chõ khác, lao thẳng vào trong lòng người đàn ông: “Tô Duy Naml”

Đối mặt với sự chủ động yêu thương nhung nhớ của người đẹp, Tô Duy Nam ngoan ngoãn mở hai tay ra, để mặc cô ôm chặt lấy mình, trái tim vốn ở bên trong cũng đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, trong nháy mắt, cõi lòng vô cùng bối rối của Tô Duy Nam cũng lắng xuống trở lại.

Vốn dĩ người đẹp trong lòng hẳn nên là chuyện vô cùng vui vẻ mới đúng. Tuy nhiên, lúc Tô Duy Nam nhìn thấy bộ váy lễ phục vừa nhỏ vừa ngắn mà cô ấy đang mặc trên người kia, rồi cả bộ dạng trang điểm xinh đẹp nữa, mày anh ấy không tiếng động mà nhíu lại.

“Lá gan em ngày càng lớn rồi phải không?”

Giọng Tô Duy Nam hơi trầm xuống, bên trong thấp thoáng sự giận dữ rõ ràng: “Có phải lần trước dạy dỗ em chưa đủ, bây giờ em muốn một lần nữa?”

Trong khoảng thời gian này, phần lớn người của Tô Duy Nam đều được phái đi tìm Bảo Anh.

Vì chuyện của Bảo Anh, trong lòng Mộ Mãn Loan có chút cảm xúc lần lộn.

Mặc kệ Bảo Anh có nghĩ thế nào, cuối cùng con bé cũng chỉ là một cô bé bốn, năm tuổi mà thôi. Nếu thật sự con bé bị bọn buôn lậu bắt cóc, cô ấy cũng sẽ cảm thấy lương tâm có phần bất an.

Nhưng nếu bảo để Bảo Anh ở lại bên cạnh mình, thì đối với con bé mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là một quả bom hẹn giờ.

Là một người mẹ, thật sự cô ấy không tài nào có thể đem một trái bom có thể nổ bất cứ lúc nào đến bên cạnh con gái mình.