Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4442



Chương 4442

Thậm chí còn có truyền thông báo chí đã từng làm bảng xếp hạng nữ minh tinh khóc đẹp nhất nước, dựa trên tất cả những đầu phiếu của cư dân mạng, Mộ Mãn Loan hoàn toàn xứng đáng xếp hạng nhất.

Tuy nhiên, dù cô khóc có đẹp hơn bao nhiêu lần nữa, thì ở trong mắt Tô Duy Nam, anh ấy cũng cảm thấy không Vui vẻ.

“Được rồi, đừng khóc!” Tô Duy Nam cúi đầu, nâng mặt cô ấy lên, hôn vào giữa nước mắt.

Sau đó cơ thể cứng ngắc của Mộ Mẫn Loan mới thả lỏng được một ít.

Cô ấy rúc vào trong lòng Tô Duy Nam vô cùng ngoan ngoãn, chủ động vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh ấy.

“Duy Nam…”

“Hửm?”

Sau khi Mộ Mẫn Loan cúi đầu gọi anh ấy một tiếng, cô ấy không nói gì nữa.

Sau khi lướt mắt từ trên xuống dưới Mộ Mãn Loan một lần, Tô Duy Nam quay đầu nhìn ra màn đêm đen hầu như sắp tối đến mức không nhìn ra được nữa.

Đôi mắt lấp lánh kia dần dần bị mây đen bao phủ.

Nhất định anh ấy sẽ tìm được Bảo Anh.

Nhưng anh ấy tuyệt đối không cho phép cảnh tượng giống như trước đó xảy ra lần nữa.

Nếu nó lại xảy ra, thì dù là ai muốn làm hại mẹ con họ, anh cũng sẽ tuyệt đối không nương tay.

Nhờ nằm trong lòng Tô Duy Nam, đầu óc vốn đã căng thẳng cả một ngày của Tô Mẫn Loan dần thả lỏng. Cô rúc vào bờ vai của anh, không bao lâu sau đã nặng nề ngủ.

Trong xe, vì một câu kia của Tô Duy Nam mà không khí đã trở nên dịu xuống nhiều.

Chỉ là, không khí ở bên trong chiếc xe Rolls-Royce ở phía trước, thì hoàn toàn bất đồng.

Từ lúc ra đến xe cũng đã chừng hơn hai mươi phút, nhưng không khí trong xe vấn rất thấp.

Đôi mắt sâu thắm kia của Quan Triều Viễn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nói nửa chữ.

Tô Lam ngồi bên cạnh anh, bộ dạng như một cô vợ nhỏ đã làm chuyện sai lầm. Cô cúi đầu không dám mở miệng, sợ chính mình không cẩn thận nói sai câu nào đó, sẽ lại khiến ông phật lớn này thẹn quá thành giận.

Tuy nhiên, chính cô lại không biết, rằng cô càng im lặng như thế, càng khiến lòng Quan Triều Viễn vô cùng bực bội.

Mắt thấy xe đã đi được hơn nửa lộ trình, cuối cùng Tô Lam cũng nghe thấy Quan Triều Viễn mở miệng nói chuyện: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Xuất phát từ hiểu biết của cô với anh, chẳng mấy chốc Tô Lam đã nhận ra được lửa giận kìm chế trong lời này. Lòng cô nhanh chóng nặng xuống, cô vội vã lắc đầu: ‘Chồng ơi, anh có đang bình tĩnh không? Anh tỉnh táo rồi em sẽ nói anh hay.”

Vừa nghe những lời này xong, biểu cảm trên mặt Quan Triều Viễn càng khó coi hơn.

Anh quay phắt đầu lại nhìn chằm chăm Tô Lam: “Anh rất bình tĩnh!”

Tô Lam nhìn rồi chỉ lên gân xanh đang nổi lên trên trán anh, có hơi khiếp đảm, vô cùng cẩn thận mở miệng: “Chồng ơi, anh có chắc không đó?”

Thấy Tô Lam như thế, bỗng Quan Triều Viễn có cảm giác mình vừa đánh một quyền vào gối. Anh hung dữ nhìn chăm chằm rồi liếc cô một cái, quay mạnh về nhìn vị trí ngồi của mình.