Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4467



Chương 4467

Nhưng Thẩm Tư Huy có thể nhìn rõ, tay bà đã bắt đầu trở nên run rẩy.

Lúc bà cụ Thẩm quay lại nhặt tờ xét nghiệm kia lên, Thẩm Tư Huy vội vã ngồi sụp xuống: “Bà nội.”

“Tránh ra cho tôi!”

Bà cụ Thẩm mở miệng quát lớn, lời lạnh như băng khiến động tác của Thẩm Tư Huy đã được một nửa thì ngừng lại ngay.

Bà nhặt tờ xét nghiệm kia lên, sau đó còn lật ra xem một lần.

“Phương Thu Cúc là ai? Là người phụ nữ ban nãy Bảo Lan nói bị anh làm cho mang thai sao?”

Lúc bà cụ Thẩm nói câu này, rõ ràng vẻ mặt bà trở nên khá tồi tệ.

Thẩm Tư Huy lo tim của bà sẽ xảy ra vấn đề gì đó: ‘Bà nội, bà nghe con giải thích đã, không phải như bà nghĩ đâu!”

“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, có phải Phương Thu Cúc là cô hot girl mạng ban nãy em gái anh nhắc đến không?”

Lúc còn trẻ, bà cụ Thẩm cũng là một “nữ cường nhân”.

Lúc bà nói chuyện cũng giống như lúc bà làm việc vậy, chưa từng thích quanh co lòng vòng.

Cũng vì tính cách này của bà, trước kia bà mới khiến ông Thẩm cảm thấy vô cùng khó hầu.

Cuối cùng hai người mỗi người một ngả.

Có lẽ cũng vì nỗi đau này, nên bà cụ Thẩm đối xử với Nguyễn Bảo Lan vô cùng tốt, cũng vô cùng thích cô.

Giờ này phút này, đôi mắt sắc bén của bà cứ nhìn chằm chằm Thẩm Tư Huy, cũng đợi câu trả lời của anh ta.

Cuối cùng Thẩm Tư Huy đã nghẹn lâu cũng mở miệng: “Đúng vậy, nhưng chuyện không phải như…”

“Đồ vô liêm sỉ! Tôi, tôi, tôi đánh chết anh!”

Lời của Thẩm Tư Huy còn chưa nói xong, anh ta đã bị bà cụ Thẩm lạnh lùng cắt ngang.

Bà đưa tay lên vụt tới chỗ mặt của Thẩm Tư Huy.

Nếu đổi lại là người khác, Thẩm Tư Huy đã sớm né tránh.

Chỉ là người đứng trước mắt này là bà nội của anh ta.

Nếu anh ta né tránh, hậu quả có thể càng nghiêm trọng thêm.

Vì thế, Thẩm Tư Huy đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại đợi một lúc lâu.

Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

Anh ta cẩn thận mở mắt ra nhìn một cái, lập tức sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ngay lúc này, tay phải bà cụ Thẩm đang ôm ngay ngực mình, cả người tựa lên cửa, vẻ mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Không nói được cả một câu đầy đủ.

“Bà ơi!”

Thẩm Tư Huy nhìn cảnh tượng này vô cùng sợ hãi.

Anh ta vội vàng tiến lên, một tay đỡ bà cụ Thẩm đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài.

Người làm bên phía nhà cũ vốn phụ trách chăm sóc bà cụ Thẩm vừa nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Tư Huy thì lập tức xông đến.