Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4496



Chương 4496

Đó là tài liệu giới thiệu về khu vui chơi Disneyland.

Ban đầu vốn dĩ hẳn khu vui chơi Disneyland đã tiến vào chiếm giữ thành phố Ninh Lâm rất nhiều năm trước.

Nhưng vì vấn đề địa điểm nên nó đã bị trì hoãn lại.

Lần này tập đoàn kiến túc dưới quyền Quan Triều Viễn là bên thi công, vậy nên tất nhiên anh có được tài liệu trực tiếp.

“Hôm nay trong đó có hoạt động khai trương quy mô lớn, hẳn sẽ rất náo nhiệt.”

Tô Lam ngồi ở ghế phó lái, lật xem cuốn giới thiệu vô cùng sơ lược một lần.

Quả nhiên, bên trong trang giấy bị gấp lại của cuốn giới thiệu, cô có thể nhìn thấy một trang giới thiệu về Bảo tàng Khoa học và Công nghệ vũ trụ.

Tô Lam quay đầu liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái.

Sườn mặt anh trông rất đẹp.

Chính xác mà nói, hẳn là chồng yêu của cô 360 độ không góc chết.

Đặc biệt là lúc anh quan tâm con cái, yêu thương vợ mình.

Lúc này dù Quan Triều Viễn có tập trung sức chú ý để lái xe như thế nào, thì cũng không tài nào bỏ qua được ánh mắt nóng bỏng kia của Tô Lam.

Anh khế nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, tay phải đưa ra bên ngoài, nhéo mặt cô một phen: “Sao nào, nhìn nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa thấy chán khuôn mặt này à?”

Tô Lam giận dữ tóm lấy móng vuốt của anh một phen: “Ngài Lệ thân ái, em cảm thấy hẳn là anh nên thấy biết ơn khi được sinh ra với một khuôn mặt hoàn hảo như vậy, nên nó mới khiến cho vợ yêu của anh xem mãi không thấy chán!”

“Nếu thật sự ăn có một bề ngoài bình thường, vậy không biết chính xác khi nào thì em thấy chán, muốn đi tìm người khác!”

Mắt Quan Triều Viễn quét qua cô một cái, thản nhiên mở miệng: “Vậy thì tiếc quá, chỉ sợ cả đời này em cũng không thực hiện được ước mơ đói”

Tô Lam thè lưỡi với anh: ‘Da mặt anh cũng ít dày ghê!”

Hai người cứ đấu võ mồm, anh một câu tôi một câu như thế.

Việc đầu tiên của bọn họ là đến trường tiểu học đón Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng.

Sau đó họ lại đến cửa nhà trẻ. Lúc này thời tiết bên ngoài đã là mùa đông, bên ngoài xe đã có chút lạnh lẽo.

Sau khi xe ngừng lại không bao lâu, Tô Lam đưa tay cởi dây an toàn.

Chỉ là tay cô vừa chạm đến dây an toàn thì đã bị Quan Triều Viễn cầm lấy: “Bên ngoài lạnh lão, em đợi ở trong xe đi.”

Nói xong lời này, anh lập tức cởi dây an toàn trên người, đi xuống xe.

Tô Lam đẩy cửa kính xe xuống một chút. Cô ghé người vào cửa kính nhìn theo bóng dáng Quan Triều Viễn khuất dần.

Gió lạnh vào đông hắt lên khuôn mặt cô, lành lạnh.

Nhưng hành động của Quan Triều Viễn lại khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

Bởi lẽ, từ khi còn nhỏ, cô đã có một tật xấu, vừa vào mùa đông là tay chân lạnh lão. Dù cô có ở một nơi ấm áp, thì cũng phải mất thời gian rất dài mới ấm lên được.