Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4504



Chương 4504

Quan Triều Viễn: “…”

Nhìn Quan Triều Viễn dẫn cậu nhóc kia lên xe, Tô Lam quay đầu lại nhìn về phía con trai đang ngoan ngoãn tựa vào ghế trẻ em: “Bạn nhỏ Quan Tử Việt, hôm nay con ở nhà trẻ có vui không?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Quan Tử Việt nhíu lại thành một đống.

Cậu nhóc nhìn về phía Tô Lam đầy hoang mang, không tin được cô lại hỏi vấn đề vô cùng ngu ngốc này: ‘Mẹ, mẹ cũng đừng quên vì sao mà con phải đến nhà trẻ, mẹ cảm thấy con sẽ vui vẻ à?”

Được rồi, vì chuyện này đã qua lâu rồi, vậy nên suýt chút nữa là Tô Lam đã quên chuyện vốn dĩ con trai mình không thích nhà trẻ.

Nếu không phải vì thua đố với cha cậu, bây giờ cậu cũng không thể ngoan ngoãn đi nhà trẻ như vậy.

“Được rồi. Nếu con đã nói như vậy, vậy mẹ cũng không hỏi nữa.”

Tô Lam bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn vào, nhìn sang Quan Triều Viễn đã khởi động xe: ‘Chồng à, anh nói xem rốt cuộc là thằng bé này giống ai vậy? Hai người chúng ta có khó ở chung như vậy à?”

Đối mặt với vấn đề của vợ mình, sau khi suy nghĩ một chút, Quan Triều Viễn nói: “Có thể vì nó là được nhặt về đi.”

Nếu đổi lại là mấy bạn nhỏ khác, chắc chắn sau khi nghe được những lời này của cha mẹ, chúng sẽ sợ hãi đến mức gào khóc kinh hồn táng đảm.

Tuy nhiên, sau khi bạn nhỏ Quan Tử Việt của chúng ta nghe được, thậm chí cả mi mắt cũng không nâng lên một chút.

“Ha ha!” Cậu nhóc cúi đầu châm chọc một tiếng, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ: “Cha à, nếu cha cho là nói như thế có thể hù dọa được con, thì cha đúng là ngây thơ quá rồi!”

Quan Tử Việt chống cằm mình nhìn cha mẹ ở hàng ghế trước, chỉ cảm thấy đầu mình nhức nhối.

Thần kinh của mẹ không được tự nhiên không nói, cứ coi như mẹ là một người bình thường đi, nhưng còn ông ba núi băng nhà mình kia thì sao?

Chỉ cần tâm trạng không tốt, chắc chắn đất trong phạm vi vài mét sẽ bị lửa giận của ông làm cháy không còn ngọn cỏ nào.

Tính cách vừa tệ hại vừa đáng ghét như thế, sợ là cũng chỉ có mẹ mình thấy “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, nên mới không cảm thấy ông khó ở chung điI Vì để dời đi sự chú ý của con trai mình, Tô Lam bắt đầu tán gẫu câu được câu không với cậu: “Bạn học nhỏ Quan Tử Việt, hôm nay cha mẹ tính sẽ cho con và anh chị một ngạc nhiên bất ngờ đấy, cha mẹ sẽ đưa các con đến một nơi chơi rất vui. Các con có biết là chỗ nào không?”

Ánh mắt Quan Tử Việt vẫn dừng bên ngoài cửa sổ, đầu cũng không quay vào chút nào: “Tuy trước nay con không có chút vui thích gì với công viên Disneyland, nhưng thấy mấy người phấn chấn vui vẻ như thế, thật ra con có thể cố gắng đi cùng mọi người đấy!”

Tô Duy Hưng ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Chỉ có một mình Tô Mỹ Chi vẫn không hiểu ra sao: “Lạ quá, em trai à, hình như mẹ chưa nói với chúng ta là chúng ta đang đi đâu mà? Sao hai người đã biết mà nói rồi?”

Tương tự, Tô Lam nghe xong lời này cũng sửng sốt đến mức trật khớp: “Phải đó, không phải mẹ chưa nói à, sao các con đã biết chúng ta đang đi đâu rồi?”

Quan Tử Việt chỉ vào tập giới thiệu ở sau xe vô cùng vô tội: “Mẹ à, tuy là con chỉ mới học mẫu giáo thôi, nhưng con cũng có biết khu vui chơi Disneyland đó đấy!”

Vẻ mặt Tô Lam cạn lời.