Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4512



Chương 4512

Tô Duy Nam ôm Mộ Nhất Vị, kiên nhẫn mở miệng hỏi: ‘Vi Vi, vậy con nói cho cha biết, không phải con còn chuyện gì vô cùng quan trọng chưa làm xong chứ?”

Dường như Mộ Nhất Vi có phần sợ hãi Mộ Mẫn Loan, cô bé liếc nhìn mẹ mình một cái đầy khiếp đảm, cũng không biết có nên nói hay không.

Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi vô cùng dịu dàng: ‘Không sao, hôm nay cha đã đưa con đến khu giải trí Disneyland, mẹ con cũng phải nghe theo cha, hiểu không?”

Lúc này Mộ Nhất Vi mới lén cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô bé tựa vào bên tai Tô Duy Nam, miệng thì thâm: “Daddy, cha có thể đưa con vào Bảo tàng Khoa học Công nghệ một chuyến không?” | “Bảo tàng Khoa học Công nghệ?”

Đối mặt với yêu cầu này của con gái, Tô Duy Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vì trước nay mấy cô gái nhỏ đều thích những thứ dễ thương đáng yêu gì đó, Mộ Nhất Vi cũng không ngoại lệ.

Vì sao hôm nay tự nhiên con bé lại nói muốn vào bảo tàng Khoa học Công nghệ?

Trước đó lúc anh ấy ở chung với con bé, anh ấy hoàn toàn không nhìn ra được con bé có hứng thú với phương diện khoa học kỹ thuật này.

Tô Duy Nam kinh ngang nhìn về phía Mộ Mẫn Loan, lại thấy Mộ Mẫn Loan cũng lắc đầu không hiểu, dường như cũng không rõ tình huống này lắm.

“Vi Vi, con muốn đi thật à?” Tô Duy Nam lại hỏi.

Mà Mộ Nhất Vi lại gật đầu không chút do dự: “Dạ muốn.”

Nhìn thấy bảo bối nhà mình kiên định như vậy, không còn cách nào khác, hai người Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan chỉ có thể đi vào bảo tàng Khoa học Công nghệ với cô bé.

Bên trong bảo tàng Khoa học Công nghệ của khu công viên Disneyland, bên trong có những chủ đề đặc biệt, bao gồm những bộ phim hay nhất với kỹ xảo đặc biệt của Hollywood.

Vốn bọn Tô Duy Nam nghĩ Mộ Nhất Vi đến đây để xem phim hoạt hình 5D, nhưng sau khi đi vào bảo tàng Khoa học Công nghệ, Mộ Nhất Vi lại cầm bản đồ, bắt đầu chủ động hỏi nhân viên công tác.

Cuối cùng cô bé chọn một thiết bị điện tử công nghệ cao. Nó có thể chiếu các video clip trong điện thoại di động và máy tính lên máy tính để bàn, tạo thành một trải nghiệm giác quan ba chiều.

“Daddy, con muốn mua cái này!”

Mộ Nhất Vi ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía Tô Duy Nam.

Loại thiết bị chiếu phim lập thể công nghệ cao này không hề rẻ so với các loại thiết bị trên thị trường.

Mộ Mãn Loan nhìn thoáng qua giá cả.

Lúc phát hiện nó có giá gần một triệu tám trăm nghìn, sắc mặt cô ấy thay đổi ngay lập tức: ‘Không được, bây giờ con con nhỏ, không được mua thứ quý giá như vậy!”

Từ nhỏ Mộ Mãn Loan đã đưa theo Mộ Nhất Vi đi với mình. Tuy là con bé không có cha, có chút gian nan qua ngày, nhưng trên phương diện tiền bạc, cô ấy chưa từng bạc đãi con gái của mình.

Nhưng thái độ của Mộ Mẫn Loan là từng đồng tiền nào cũng phải tiêu cho xứng đáng, tuyệt đối cô không cho phép xuất hiện tình huống phô trương lãng phí.

Có lẽ, đối với Tô Duy Nam mà nói, một triệu tám không là gì cả, nhưng đối với một đứa bé, nó là một con số quá lớn.