Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4520



Chương 4520

Mặc dù vì khóc mà Bảo Anh đã bị người phụ nữ này đánh quá nhiều nhưng mỗi một lần đối mặt với sự uy hiếp của cô ta là Bảo Anh lại càng sợ hơn, vậy là cô bé không ngừng được tiếng khóc: ‘Oa oa oa, cha ơi cha đang ở đâu? Cha tới cứu Bảo Anh đi.”

“Con nhóc khốn kiếp kia, tao bảo mày ngậm miệng vào cơ mà, mày có nghe lời không?” Người phụ nữ đó mắng chửi bằng giọng hung dữ.

Cô ta thuận tay ném mạnh chiếc bánh nhỏ mà mình đang cầm trong tay xuống đất. Nhưng cô ta càng hung bạo bao nhiêu thì Bảo Anh càng khóc ầm lên bấy nhiêu. Cô bé khóc đến khàn cả giọng, không kiềm chế được bản thân nữa.

“Tao bảo là mày không được khóc cơ mà, mày không hiểu à?”“

Khuôn mặt méo mó của người phụ nữ đó trở nên vô cùng dữ tợn. Cô ta lao tới trước mặt Bảo Anh rồi lấy tay bụm chặt miệng cô bé lại.

“Con nhóc khốn kiếp này, tao bảo mày câm miệng lại.”

“Không được khóc! Mày có hiểu không hả?”

“Ngậm miệng lại, không được khóc!”

Người phụ nữ đó rơi vào trạng thái gần như phát điên nên không thể kiểm soát được lực tay của mình nữa.

Bảo Anh cố gắng vùng vây một cách tuyệt vọng nhưng đồi chân và đôi †ay nhỏ bé ấy không phải là đối thủ của người phụ nữ kia. Hai chân cô bé đạp lung tung để chống cự lại nhưng cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Lực tay của người phụ nữ đó càng ngày càng mạnh. Bảo Anh bị bụm chặt miệng, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhanh chóng sưng đỏ lên.

Bảo Anh cố gắng gỡ tay người phụ nữ ra trong tuyệt vọng. Thế nhưng cô ta thực sự hóa điên nên hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ buông tha cho cô bé.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt sưng đỏ của Bảo Anh tím bầm lại, thậm chí hai mắt cũng trắng dã ra, cuối cùng thì không còn tiếng kháng cự nào vang lên nữa.

Trong nháy mắt, cả ngôi nhà trở về với dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó…

Người phụ nữ đó thấy Bảo Anh đã yên lặng thì sự tức giận cũng đã dịu xuống vài phần: “Con nhóc khốn kiếp, tao đã bảo mày là không được khóc ngay từ đầu rồi còn gì? Sao mày cứ cứng đầu không chịu nghe lời thế hả?”

Khi cô ta buông tay ra thì thấy Bảo Anh đã hôn mê bất tỉnh rồi. Vậy là người phụ nữ đó bắt đầu trở nên hoảng sợ, cô †a vươn tay sờ lên mũi Bảo Anh xem cô bé có còn thở hay không. Nhịp thở của Bảo Anh rất yếu như thể cô bé sẽ chết bất cứ lúc nào vậy.

Đến tận lúc này thì sự tỉnh táo đã mất của người phụ nữ độc ác này mới được kéo trở lại. Nếu Bảo Anh thực sự chết ở đây thì cô ta sẽ mang trên mình tội giết người, chắc chắn sẽ không thoát tội được.

Nghĩ vậy, người phụ nữ đó bị dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh. Cô ta ôm lấy Bảo Anh bé nhỏ, đội một cái mũ lên đầu, thậm chí còn chưa kịp đeo khẩu trang mà đã chạy thẳng ra ngoài.

Khoa cấp cứu, bệnh viện trung tâm Thành phố Ninh Lâm.

Một người phụ nữ mặc quần áo màu đen ôm một cô bé lao vào rồi hét lên bằng vẻ mặt hốt hoảng: “Bác sĩ đâu rồi? Bác sĩ đâu rồi? Mau tới cứu người đi!”

Những tiếng gọi dồn dập thu hút sự chú ý của mọi người mọi cách nhanh chóng.

Tất cả những người đang có mặt ở đó đều liếc mắt sang trông thì thấy một người phụ nữ đang ôm một bé gái trong lòng, má phải của người phụ nữ đó hầu như đều bị hủy hoại. Còn cô bé được người phụ nữ đó ôm trong lòng thì nhếch nhác, bẩn thỉu, sắc mặt trông xám xịt còn đôi môi thì cũng tím bầm cả lại.