Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4522



Chương 4522

Mười lăm triệu mà đã chê đắt, sau này dù cô có đóng một trăm năm mươi triệu cũng không đủ cho chỉ phí trị liệu đâu.”

“Cô mau đi nộp lệ phí đi! Trong người không có tiền thì gọi cha đứa nhỏ về!”

Bị cô y tá mắng một cho một trận, sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đen đó thay đổi hết trắng lại xanh, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ta vươn tay nhận lấy hóa đơn một cách ngượng ngùng, sau đó quay đầu nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt rồi hỏi như đang thăm dò: “Vậy tôi có thể đưa con gái tôi đi, không trị liệu nữa được không?”

“Cô nói cái gì đấy?” Cô y tá không †in vào tai mình nữa.

Thế nhưng cô y tá vừa nói dứt lời thì dường như người phụ nữ đó đã hạ quyết tâm. Cô ta xoay người, chạy thật nhanh về phía phòng cấp cứu rồi đập cửa: “Bác sĩ, mở cửa ra đi, chúng tôi không điều trị nữa. Để tôi đưa con gái của tôi đi! Chúng tôi không trị bệnh nữa.”

Người phụ nữ mặc đồ đen bắt đầu đập điên cuồng lên cửa phòng cấp cứu, vừa đập cửa vừa gào lên.

“Chú bảo vệ, chú mau qua bên đó xem tình hình thế nào đi, đừng để người phụ nữ đó làm loạn ở đây!”

“Đây là phòng cấp cứu mà, bên trong còn rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị đấy.”

Cô y tá ở quầy lễ tân vội vàng gọi bảo vệ ở phòng cấp cứu.

Hiện giờ cô bé đã được đưa vào phòng cấp cứu, mạng sống như thể ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ đang làm cấp cứu cho cô bé ở trong phòng, phải khó khăn lắm mới khôi phục được một chút nhịp tim cho con bé. Nếu bây giờ dừng lại, chắc chắn cô bé sẽ chết.

Nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo truyền vào từ bên ngoài, bác sĩ vừa đưa Bảo Anh vào trong vội vàng đi ra. Anh †a thấy người phụ nữ áo đen đó đang nằm vật ở cửa rồi tranh cãi vô cùng kịch liệt.

“Cô đang làm loạn cái quái gì ở đây thế hả?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Người phụ nữ đó vốn đang định nằm xuống khóc vật ra để ăn vạ nhưng khi thấy bác sĩ bước ra ngoài thì cô ta đứng thẳng dậy như cá chép hóa rồng: “Bác sĩ, anh trả con gái lại cho tôi, bây giờ tôi phải mang con bé đi. Ở đây kinh khủng lắm, tôi không trị bệnh nữa, tôi không có tiên!”

Vì người phụ nữ này la hét quá lớn dân đến ngày càng có nhiều người vây vào xem chuyện vui. Ngay cả người đang đi tuần sát là Tân Tấn Tài cũng nhận được một cuộc điện thoại gọi sang phòng cấp cứu xem xét tình hình.

Bác sĩ Lư nghe người phụ nữ đó nói thế thì trên mặt ẩn hiện sự khó tin: “Hơi thở của con gái cô chỉ còn thoi thóp thôi đấy. Nếu bây giờ cô chuyển viện thì rất có thể cháu bé sẽ chết trên đường di chuyển. Cô thực sự muốn làm như vậy DA Người phụ nữ đó không hề do dự một chút nào cả. Cô ta gật đầu thật mạnh rồi xoay người xông vào phòng cấp cứu: ‘Đúng thế, tôi phải đưa con bé đi, đi ngay bây giờ. Tôi không có tiền, không trị bệnh ở đây được đâu!”

“Cô thật sự là mẹ của cháu bé sao?”

Câu hỏi của bác sĩ Lư khiến biểu cảm trên mặt người phụ nữ đó cứng đờ lại. Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta gật mạnh đầu như chém đỉnh chặt sắt: “Anh đang nói linh tỉnh cái gì vậy hả? Tất nhiên tôi là mẹ của con bé rồi. Tôi không phải mẹ nó thì anh là mẹ nó chắc?”

“Nếu gia đình cô thực sự khó khăn như thế thì bệnh viện chúng tôi có thể xin lãnh đạo mở đường cho nhà cô, ưu tiên cứu người trước. Còn chuyện tiền viện phí thì sẽ nghĩ cách sau.”

Thấy bác sĩ đã nói đến mức này nên những người đứng vây quanh xem chuyện cũng rối rít lên tiếng khuyên bảo: “Đúng rồi, bệnh viện có thể mở đường cho nhà cô mà, cô đừng ngoan cố như vậy nữa.”

“Tính mạng của con gái cô mới là quan trọng nhất, còn chuyện tiền nong thì nghĩ cách sau cũng được mà.”