Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4536



Chương 4536

Trong nháy mắt Tô Lam nở nụ cười lạnh lùng: “Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ đi gặp cô chứ hả?”

“Đương nhiên, cô có thể không đi gặp tôi.”

“Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, chưa đầy nửa tiếng sau, những hình ảnh đó sẽ phát tán đầy trên mạng.”

“Cô cảm thấy, với thực lực và tiếng tăm của anh nhà thì…”

“Những hình ảnh này có thể được tìm kiếm nhiều nhất ngay trong giờ đầu | tiên không?”

Giọng của người phụ nữ đầu dây bên kia tràn ngập khiêu khích: “Tôi đã tìm hiểu rõ ràng rồi, bây giờ cô đang chuẩn bị một cuộc họp báo vô cùng quan trọng.”

“Lân tuyên bố này không chỉ quan trọng với cô mà còn vô cùng quan trọng với phòng làm việc của cô, đúng không?”

“Nếu như cô không muốn để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt nhất là đi gặp tôi một lát.”

“Như thế mới khiến mọi người đều vui được, cô hiểu chưa?”

“Cô đang uy hiếp tôi sao?”

“Không sai, đúng là uy hiếp, chẳng lẽ không rõ ràng sao?”

Giọng người phụ nữ có mấy phần ý cười ngông cuồng, vô cùng hung hăng.

Tô Lam cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Bây giờ cách lúc buổi họp báo bắt đầu khoảng hai tiếng.

Trong vòng hai tiếng, có thể phát sinh rất nhiều biến cố.

Bây giờ tốc độ phát tán qua mạng rất nhanh.

Nếu như những bức ảnh kia bị †ruyên lên mạng thật.

Sẽ gây ra phản ứng thế nào, thực sự không ai biết trước được.

Tô Lam nhíu mày.

Sau mấy giây suy nghĩ rối rắm ngắn ngủi, cô lựa chọn nhượng bộ: “Chúng ta có thể gặp nhau, nhưng địa điểm do tôi chọn.”

“Cái này thì không thành vấn đề, tôi đồng ý.”

Nửa tiếng sau.

Trong quán cà phê đối diện khách sạn.

Một bóng người cao gầy xuất hiện ngoài cửa quán.

Hôm nay Tô Lam mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đi giày cao gót, và búi tóc lên.

Trông cô vô cùng xinh đẹp chín chăn.

Cô nhanh chóng quét mắt một vòng †rong quán cà phê.

“Cô à, ở chỗ này!”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở góc nào đó của quán cà phê.

Tô Lam nhìn theo hướng đó.

Cô thấy một cô gái trẻ ăn mặc theo trang phục Nhật Bản, đậm phong cách punk đứng lên.

Cô ta đang vây tay với cô.

Hả, gọi cô là cô sao?

Khóe miệng Tô Lam cong lên, nở một nụ cười lạnh như băng.