Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4556



Chương 4556

Không gian vốn đã hẹp hòi, nay có thêm Tô Duy Nam nên càng trở nên chật hẹp hơn.

Mộ Mãn Loan muốn giấy dụa, nhưng lại không thể tránh thoát, chỉ có thể mặc cho Tô Duy Nam càng hôn ác hơn.

Mộ Mãn Loan đẩy anh ta ra, có thể thấy được ngọn lửa bốc cháy trong mắt anh ta. Người kia đừng có ấu trĩ như thế được không?

“Đừng ở đây…”

Nơi này là phòng thay đồ, bên ngoài và phòng trang điểm, rất nhiều người qua lại. Hơn nữa mỗi lần Tô Duy Nam muốn cô đều sẽ dùng hết sức, Mộ Mẫn Loan thật sự sợ mình sẽ bị anh làm ra tiếng kêu.

Nghe thấy giọng nói hơi van xin của Mộ Mãn Loan, cuối cùng Tô Duy Nam dừng tay lại. Anh cúi đâu nhìn Mộ Mẫn Loan trong lòng: “Sau này em không được trêu chọc mấy người kia nữa, biết chưa?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan đột nhiên buồn cười. Cô rúc vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Mộ Mãn Loan cúi đầu: “Anh biết rõ em sẽ không trêu chọc người đàn ông nào khác ngoài anh mà.”

Tô Duy Nam đương nhiên biết, nhưng nhận thức đó chỉ giới hạn cho trước hôm nay. Sau khi thấy điệu nhảy nóng bỏng của cô và Asius, Tô Duy Nam đột nhiên phát hiện mình còn chưa đủ hiểu Mộ Mãn Loan.

Trong năm năm hai người chia tay đã đủ để thay đổi một người. Mặc dù tấm lòng của Mộ Mãn Loan dành cho anh vần như trước kia, nhưng cô đã khác ngày xưa rồi. Cô sẽ không còn chỉ quan tâm tới mình chứ không quan tâm tới bất cứ ai như trước kia. Cô sẽ phối hợp với công việc của Tô Lam, thể hiện sức hút của phụ nữ tới lớn nhất, thậm chí cô còn học được cách chung sống hòa thuận với đồng nghiệp. Cô không còn là mỹ nhân băng giá kiêu ngạo như trước kia. Cô bắt đầu trở nên hoạt bát hơn, biết nói biết cười, đồng thời sẽ càng thu hút sự chú ý của càng nhiều đàn ông.

Đây là lân đầu tiên Tô Duy Nam nảy sinh cảm giác nguy cơ khi đối mặt với Mộ Mãn Loan.

“Nhớ kỹ, em chỉ có thể là của một mình anh.”

Lời nói có phần bá đạo ngang ngược của Tô Duy Nam lọt vào tai Mộ Mãn Loan trở nên ngọt ngào như mật ong. Cô ôm chặt eo Tô Duy Nam, khóe môi cong lên: “Em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh.”

Hai người đ ộng tình, đưa mắt nhìn nhau. Thấy nhiệt độ không khí lại nóng lên, đột nhiên di động trong túi Tô Duy Nam lại vang lên. Anh cúi đầu xem thì thấy là Thomas gọi tới.

Mộ Mãn Loan cười nũng nịu, lấy quân áo của mình chuẩn bị thay. Tô Duy Nam bị cắt ngang giữa chừng nên sắc mặt rất khó coi. Anh ấn núi nghe máy, giọng điệu bất mãn: “Nếu không có chuyện quan trọng gì thì anh sẽ chết rất khó xem.”

Khóe miệng Mộ Mãn Loan cong lên, gương mặt cao ngạo lộ ra nụ cười mềm mại.

Thomas sửng sốt, mồ hôi lạnh lập †ức ứa ra. Xem ra anh ta lại phá hỏng chuyện của lão đại rồi. Cho nên giọng điệu của anh ấy mới bất mãn như thế.

Thomas nuốt nước miếng, nơm nớp nói: “Ừm… Lão đại, Nhất Vi bị ốm, có được coi là chuyện quan trọng không?”

Hai người cách nhau rất gần nên giọng nói của Thomas cũng lọt vào tai Mộ Mãn Loan. Cô vừa thay quần áo xong thì nghe thấy anh ta nói Nhất Vị bị ốm, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Anh nói gì? Nhất Vi bị ốm u2”

Nghe thấy giọng Mộ Mãn Loan, Thomas vội giải thích: “Ê này… chị dâu dừng lo! Bác sĩ nói có lẽ là buổi trưa ở trường mầm non ăn nhầm thứ gì đó. Tôi đang dân Nhất Vi khám trong bệnh viện, lát nữa chắc sẽ có kết quả.”

Đối với Mộ Mẫn Loan, Mộ Nhất Vi chính là sinh mệnh của cô, chỉ cần có một chút bệnh nhỏ cũng có thể khiến cô nóng ruột.

Thấy Mộ Mẫn Loan luống cuống đỏ mặt, Tô Duy Nam hỏi: “Ở bệnh viện nào?

Tôi sẽ tới ngay!”