Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4570



Chương 4570

“chẳng lẽ các anh định đứng yên như thế?”

Hạ Phi Dương đi vào phòng trước.

Cô ta đặt túi xách sang một bên, vẻ mặt thèm thuồng: “Tôi chạy từ xa tới đây không phải là để nhìn các anh xụ mặt!”

Dứt lời, cô ta cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi món.

Xem một lát, phát hiện hai người vẫn không có động tĩnh gì, cô ta không khỏi nhức đầu.

“Hôm nay coi như đón gió tẩy trần cho tôi, ngồi xuống cùng ăn bữa cơm được không? Hai ông nội của tôi…” Hạ Phi Dương quay sang nhìn Alexander, bày ra vẻ mặt van xin, sau đó cô ta lại nhìn Quan Triều Viễn. Mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt đã mang theo khẩn cầu.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đen mặt ngồi vào bàn. Thấy hai người cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ăn cơm, Hạ Phi Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay để tôi gọi món đi. Các anh thích món gì, tôi đều nhớ rõ!” Hạ Phi Dương nở nụ cười ngọt ngào, trông khác hẳn lúc lạnh mặt ở bên ngoài.

Nhìn gương mặt cô ta, ánh mắt Alexander sâu thẳm, cứ như lâm vào hồi ức xa xăm.

Hạ Phi Dương nghiêm túc gọi món, còn Alexander thì nghiêm túc nhìn cô †a. Khi cô ta gọi món xong, đặt thực đơn xuống, Alexander mới nói: “Phi Dương, mấy năm nay em sống ổn không?”

Nét mặt Hạ Phi Dương cứng đờ, hơi mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười điềm đạm. Cô ta lắc mái tóc ngắn, chớp mắt nói: “Dĩ nhiên rồi. Anh trồng tôi thế này có giống như không ổn không?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn hơi lóe lên.

Anh rất hiểu biết cô ta, mỗi lần chột dạ hay nói dối, cô ta đều sẽ không nhịn được lắc mái tóc. Chẳng lẽ cô ta sống không ổn sao?

Trước khia, chỉ cần anh và Alexander cùng ngồi chung một bàn thì lúc nào cũng sẽ giương cung bạt kiếm.

Tính cách của Quan Triều Viễn vốn chín chăn, trừ lần đầu tiên họ chạm trán ở biệt thự núi Ngự Cảnh, cảm xúc của anh hơi kích động, lần này trông anh bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng so với lần đầu tiên bình tĩnh, lân này gặp được Hạ Phi Dương, cảm xúc của Alexander rõ ràng mất khống chế.

Sau khi Hạ Phi Dương gọi món xong, chuẩn bị đặt đơn thì Alexander khó tin nhìn cô ta: “Phi Dương, chẳng lẽ em thật sự muốn anh ngồi ăn chung bàn với cậu ta?”

Nghe giọng điệu của ông ta, Hạ Phi Dương không khỏi đau đầu. Cô ta xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Chẳng lẽ vừa rồi tôi còn nói chưa đủ rõ ràng? Bữa cơm này coi như giúp tôi đón gió tẩy trần. Alexander, chẳng lẽ anh không nể mặt tôi hay sao?”

Nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của Hạ Phi Dương, Alexander không khỏi xấu hổ bất đắc dĩ. Ông ta nhìn chằm chăm Hạ Phi Dương một hồi lâu, cuối cùng im lặng, không nói gì nữa.

Thấy phản ứng của ông ta, Hạ Phi Dương biết Alexander đã đồng ý. Cô âm thâm thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ đặt đơn. Trước khi chúng ta ăn xong bữa cơm này, các anh không ai được phép rời đi, có vấn đề gì không?”

Alexander xanh mặt, không nói một lời coi như cam chịu. Ngược lại là Quan Triều Viễn cau mày, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ đã hơn sáu giờ, buổi họp báo của Tô Lam sắp sửa bắt đầu. Anh đã hứa với Tô Lam là sẽ đến nơi cổ vũ cô ấy. Nếu bữa cơm này ăn rất muộn thì sẽ đến trễ giờ.

“Triều Viễn, có vấn đề gì à?” Thấy vẻ mặt do dự của Quan Triều Viễn, vẻ mặt của Hạ Phi Dương thay đổi.

Quan Triều Viễn còn chưa lên tiếng thì Alexander đã cười lạnh trào phúng. Ông †a thản nhiên nói: “Đương nhiên cậu ta có vấn đề chứ! Cậu ta còn bận tham dự buổi họp báo của vợ cậu ta cơ mài”

Nghe thấy chữ “vợ”, sắc mặt Hạ Phi Dương rõ ràng cứng đờ. Dường như cô †a cảm thấy rất kinh ngạc.