Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4589



Chương 4589

“Tô Lam…”

Bàn tay lạnh lẽo của Quan Triều Viễn chạm vào mặt cô. Bởi vì mất máu quá nhiều nên thân nhiệt của anh bị tụt xuống.

Nhưng thuốc hút vào trong người còn chưa được giải tỏa, máu của anh vẫn nóng rực, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.

“Là em” Tô Lam nỉ non, đặt tay lên bàn tay anh xoa nhẹ: “Chồng ơi, anh nói em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Tại sao anh lại bị thương tới mức này?”

“Tô Lam…”

Mặc dù ánh mắt của Quan Triều Viễn trong trẻo hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn hỗn độn, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Tô Lam, thành trì phòng bị trong lòng anh đang dần dần sập đổ.

Anh vươn tay, ôm chầm lấy người †rước mắt. Mùi thơm cùng thân thiệt của cô khiến Quan Triều Viễn tìm được cảm giác quen thuộc. Anh hôm chặt Tô Lam, chỉ hận không thể hòa tan vào máu thịt của mình.

“Tô Lam… Tô Lam…” Quan Triều Viễn khàn giọng gọi tên cô. Anh gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự được Tô Bích Xuân. Nhưng giờ khắc này, người con gái anh yêu nhất đang nằm trong lòng anh, máu trong người anh đang sôi trào vì nhiệt độ cơ thể của Tô Lam. Trong đầu Quan Triều Viễn không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa, chỉ muốn hung hăng bắt nạt cô, dường như chỉ có làm thế thì mới giảm bớt được đau đớn trên người.

“Anh có thể không?” giọng nói khàn khàn của Quan Triều Viễn vang lên bên tai Tô Lam. Anh khẽ hôn lên mặt cô, thử thăm dò.

Tô Lam không kịp phản ứng, buông Quan Triều Viễn ra ngẩng đầu nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được khát vọng trong mắt anh.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh như có đốm lửa đang thiêu đốt, cứ như chỉ cần mình gật đầu thì đốm lửa sẽ nhanh chóng lan tràn, đốt cháy lý trí của anh.

“Nhưng thương tích của anh…

Tô Lam mơ hồ nhận thấy mùi thơm trong căn phòng này không bình thường. Cô biết thủ đoạn của Tô Bích Xuân xưa nay luôn hèn hạ. Nếu cô ta ở chung một phòng với Quan Triều Viễn thì động tay động chân cũng là điều dễ hiểu. Dù Tô Lam có chậm tiêu đến mấy, thấy Quan Triều Viễn thế này cũng đoán được một chút. Chắc chắn Tô Bích Xuân đã làm gì anh ấy nên anh ấy mới ra nông nỗi này. Vết thương trên người Quan Triều Viễn rất có khả năng anh tự gây ra để giữ được lý trí của mình.

Không hiểu sao, Tô Lam đột nhiên muốn khóc. Quan Triều Viễn có thể vì cô làm tới mức này, vậy mà cô lại nghỉ ngờ anh ấy. Cô thật đáng chết!

Không phải lần đầu tiên Tô Lam gặp chuyện bị hạ thuốc, lần đầu tiên cô gặp Quan Triều Viễn cũng từng bị dùng loại thuốc này, cho nên cô biết thừa phải dùng phương pháp gì để giải quyết. Hơn nữa xem phản ứng của Quan Triều Viễn thì lần này loại thuốc mà Tô Bích Xuân sử dụng còn nặng hơn cả loại thuốc mà mình từng bị trúng, không thì một người đàn ông có ý chí sắt thép như Quan Triều Viễn sẽ không vì giữ được lý trí mà biến mình thành thế này. Chắc chắn anh ấy đang rất đau đớn.

Nghĩ tới đây, Tô Lam vô cùng đau lòng. Cô dang hai tay, chậm rãi ôm lấy Quan Triều Viễn, tựa vào lòng anh. Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Cảm nhận được thân nhiệt dần dần dâng lên của anh, Tô Lam cảm thấy gò má mình nóng ran lên: “Chồng… em cũng muốn anh.” Giọng Tô Lam rất dịu dàng.

Nếu là bình thường nghe thấy cô nói bằng giọng này, ôm mình một cách thân mật thế này, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không kiềm giữ được. Nhưng tình huống lúc này lại khác. Khi Tô Lam vừa dứt lời, vẻ mặt mềm mại của Quan Triều Viễn lập tức trở nên lạnh như băng. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện người tựa vào lòng mình không phải là Tô Lam, mà là Tô Bích Xuân ngay từ ban đầu cứ uốn éo quyến rũ mình!

Người anh yêu sẽ không nói như thế, cũng chưa từng chủ động như thế! Cho nên người phụ nữ trước mặt chắc chắn không phải là Tô Lam! Chắc chắn là Tô Bích Xuân lợi dụng dược hiệu muốn mê hoặc mình.