Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4594



Chương 4594

Tần Tấn Tài không biết rằng vừa rồi, lý trí của Quan Triều Viễn đã trở về một chút. Bây giờ cảnh tượng Quan Triều Viễn và Tô Lam đối diện với nhau, cùng với sát khí lóe lên trong mắt anh, rơi vào mắt đám người Tần Tấn Tài chẳng khác nào cảnh tượng vừa rồi tái hiện. Trong đầu mọi người chỉ còn một suy nghĩ: Quan Triều Viễn lại muốn giết Tô Lam!

“Anh hai, anh điên rồi hả? Mở to mắt nhìn cho kỹ, người trước mặt anh rốt cuộc là ai!” Tần Tấn Tài gầm lên.

Mọi người đều biết Tô Lam quan trọng đối với Quan Triều Viễn cỡ nào.

Chỉ cần Quan Triều Viễn tỉnh táo lại, biết mình từng muốn giết Tô Lam mà họ lại không thể ngăn cản thì e rằng tất cả mọi người đều sẽ bị lột một lớp da.

“Đừng nói nữa, chắc lúc này anh ấy không nghe được đâu.”

“Chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực!”

Thẩm Tư Huy cau mày, đề phòng nhìn Quan Triều Viễn. Mặc dù lúc này anh còn chưa có động tác gì, nhưng sát khí đã càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh lẽo, hiển nhiên dược hiệu lại bắt đầu phát huy tác dụng.

“Dùng vũ lực?” Tần Tấn Tài cạn lời: “Lúc anh hai làm binh vương ở bộ đội đặc chủng, các cậu đã quên mất thân thủ của anh ấy cao cỡ nào rồi à? Mười mấy người đánh một mình anh ấy cũng không thắng nổi, chỉ bằng mấy người chúng ta mà còn đòi dùng vũ lực với anh ấy sao?”

Quan Hạo Nhân tức giận trừng anh ta: “Ý anh là ngoài chiêu này ra còn có chiêu nào khác không?”

Tần Tấn Tài bị chặn họng. Thẩm Tư Huy quay sang nhìn Quan Hạo Nhân: “Mấy người chúng ta tiến lên phân tán sự chú ý của anh ấy. Tần Tấn Tài tìm đúng thời cơ bắn thuốc tê cho anh ấy.”

Tần Tấn Tài khẩn trương nhìn súng bắn thuốc tê, gian nan nuốt nước miếng, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng…”

Thẩm Tư Huy tức giận trợn trắng mắt: “Cố gì mà cố! Cậu phải làm được!

Nếu cậu không thể bắn trúng thì hôm sau ba chúng ta cùng chôn một chỗ luôn đi!”

Ba người còn đang thuơng lượng đối sách thì đột nhiên vang lên tiếng kêu của Tô Lam: “Coi chừng!”

Ba người Tần Tấn Tài quay đầu lại, thấy không biết từ khi nào Quan Triều Viễn đã đứng dậy, đang nhanh chóng tấn công họ.

“Chết tiệt”

Thân thủ của Thẩm Tư Huy và Quan Hạo Nhân ở trong bộ đội cũng coi như đứng đầu, nhưng khi gặp phải Quan Triều Viễn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, huống chỉ là đánh chính diện với anh. Nhưng bây giờ họ không còn cách nào khác ngoài cách này.

Quan Hạo Nhân và Thẩm Tư Huy đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ ra dấu, chuẩn bị tiến hành giáp công hai bên. Nhưng dù Quan Triều Viễn không thấy được động tác của họ, khi hai người xông tới, anh vẫn dứt khoát đánh lên vai Thẩm Tư Huy, một chân đá vào bụng Quan Hạo Nhân.

“Chết tiệt”

Hai người vừa ra tay đã sấp mặt, nhất thời giận dữ vô cùng. Nhưng thực lực cách quá xa này lại khiến hai người dấy lên lửa giận.

“Quan Triều Viễn! Đồ điên! Anh tỉnh táo lại cho tôi!” Thẩm Tư Huy gầm lên, nhảy lên cao, lại xông về phía Quan Triều Viễn.

Thấy vậy, Quan Hạo Nhân cũng bừng lên ý chí chiến đấu. Cậu ta mau chóng đứng dậy, không để ý tới vết thương trên vai, trực tiếp xông tới.

Thẩm Tư Huy và Quan Hạo Nhân đối phó với Quan Triều Viễn rất vất vả. Họ vừa đánh vừa tranh thủ quay lại nhìn Tần Tấn Tài: “Anh còn đứng đấy làm gì? Ra †ay đi! Còn tiếp tục thế này thì chưa chờ hạ gục anh hai, bọn tôi đã bị đánh chết trước rồi!”