Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4597



Chương 4597

“Em là Phi Dương đây! Anh nhìn em đi! Anh nhìn em đi!”

Cuối cùng Hạ Phi Dương không nhịn được hô to, sau đó chạy về phía Quan Triều Viễn.

Lại là động tác giống hệt như lúc nãy, thừa dịp Quan Triều Viễn còn chưa hồi phục tinh thần, Hạ Phi Dương ôm chặt lấy eo anh từ sau lưng: “Triều Viễn, van anh đừng đánh nữa! Còn tiếp tục như thế thì anh sẽ chết!” Hạ Phi Dương nức nở.

Alexander lo lắng đứng nhìn, chuẩn bị xông lên kéo Hạ Phi Dương ra. Nhưng Quan Hạo Nhân đột nhiên ngăn cản ông †a: “Khoan đãi”

“Khoan gì mà khoan! Lúc này Quan Triều Viễn chính là người điên, cậu ta sẽ làm tổn thương Phi Dương!”

“Anh nhìn đi, hình như anh ấy có phản ứng!”

Nghe vậy, Alexander kinh ngạc quay đầu, quả nhiên thấy Quan Triều Viễn vừa rồi còn điên cuồng đột nhiên đứng yên tại chỗ, không có bất cứ động tác gì.

Sắc mặt của Alexander lập tức trở nên khó coi. Ngay cả vẻ mặt của Tần Tấn Tài và Thẩm Tư Huy cũng trở nên xấu hổ, lập tức quay sang nhìn Tô Lam.

Quả nhiên họ phát hiện chị dâu của họ đang suy yếu tựa lưng vào tường, bi thương nhìn Quan Triều Viễn cùng người phụ nữ đang ôm lấy eo anh.

“Triều Viễn, anh nhận ra em đúng không? Tốt quá! Anh đừng đánh được không?” Hạ Phi Dương ôm chặt Quan Triều Viễn, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh.

Quả nhiên Quan Triều Viễn không chống cự, cơ bắp căng cứng bỗng chốc thả lỏng, sát khí tràn ngập trong phòng cũng biến mất.

Không chỉ đám người Tần Tấn Tài phát hiện điểm này mà ngay cả Tô Lam ngã ngôi dưới đất cũng vậy. Lúc này cô đang bị thương, nhưng đau đớn trên cánh tay và trên người còn không bằng đau đớn trong lòng. Rõ ràng là lời nói giống nhau, cũng lời khuyên bảo như vậy, nhưng khi mình tiếp xúc với Quan Triều Viễn, anh chẳng những không tỉnh táo lại mà còn ra tay với mình. Nhưng khi người phụ nữ tên là Hạ Phi Dương này làm thì sát khí trên người Quan Triều Viễn lại đều biến mất. Điều này có nghĩa là gì, Tô Lam không muốn tin tưởng, nhưng không thể không nghi ngờ.

Có lễ những lời mà Tống Chỉ Manh nói không có lửa làm sao có khói. Trong tình huống cực kỳ nguy hiểm này, Quan Triều Viễn chỉ có thể nghe thấy lời nói của người quan trọng nhất với mình mới đúng. So sánh hai bên, cô chẳng là cái thá gì cả, Hạ Phi Dương mới là bạch quyệt quang trong lòng anh ấy.

Cơn đau thấu xương bao phủ trong lòng, Tô Lam đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.

“Triều Viễn… Triều Viễn..” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Hạ Phi Dương, Tô Lam chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngực nặng nề. Cô chịu đựng một hơi cuối cùng nhìn Quan Triều Viễn. Chỉ thấy sau khi Hạ Phi Dương kêu tên anh hai tiếng, Quan Triều Viễn đột nhiên mềm nhũn, ngã vào lòng cô ta.

Thấy cảnh này, Tô Lam chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.

Nhưng cô không biết Quan Triều Viễn có phản ứng như vậy không phải là vì nghe thấy Hạ Phi Dương kêu mình, chẳng qua lúc Hạ Phi Dương xông tới thì trùng hợp là thuốc tê mà Tần Tấn Tài tiêm vào cho anh lại phát huy tác dụng, anh mới vô thức ngã vào lòng Hạ Phi Dương.

“Triều Viễn…” Mặc dù Hạ Phi Dương cao gầy, nhưng bị Quan Triều Viễn đè lên người khiến cô ta vẫn không chống đỡ được. Thấy cả người Quan Triều Viễn đều đè lên người Hạ Phi Dương, Alexander lập tức bước lên, kéo Quan Triều Viễn ra ngoài.

“Alexander, anh nhẹ chút, anh ấy còn đang bị thương!” Hạ Phi Dương vội nói. Alexander thất vọng nhìn cô ta, nhưng lúc này cô ta chỉ lo chú ý tới Quan Triều Viễn, không thấy được sắc mặt Alexander thay đổi.

Đám người Thẩm Tư Huy cũng vội vàng tiến lên giúp đỡ, kéo Quan Triều Viễn từ trên người Hạ Phi Dương.