Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4601



Chương 4601

Đối mặt với Hạ Phi Dương, Tô Lam có rất nhiều nghi vấn. Cô ấy là Quan Triều Viễn có quan hệ gì? Trước kia hai người đã tiến triển tới bước nào? Tại sao bao nhiêu năm chưa từng gặp mặt, nhưng lại chạm trán vào lúc này? Tô Lam cấp bách muốn biết đáp án của những câu hỏi này. Nhưng đồng thời cô cũng tự nhủ, nếu mình hỏi ngay bây giờ thì có phải là không ổn không?

Đối diện với ánh mắt ngo ngoe của Tô Lam, Hạ Phi Dương biết cô có rất nhiều nghỉ vấn, rõ ràng là muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

“Trước kia tôi với Quan Triều Viễn là chiến hữu. Đã có tám năm rồi không liên lạc với nhau. Lần này tôi tới thành phố Ninh Lâm là muốn ôn chuyện với anh ấy, nhưng không ngờ lại gặp sự cố ngoài ý muốn này.”

Lời nói của Hạ Phi Dương đã dễ dàng phủ định nghỉ hoặc trong lòng Tô Lam. Cho dù cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Hạ Phi Dương trả lời, cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, không thì sẽ khiến cô có vẻ rất hẹp hòi.

Khi Tô Lam đang định lên tiếng thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang “Cốp cốp cốp!”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, kèm theo đó là giọng nói vô cùng lo lắng của Tần Tấn Tài: “Phi Dương, chị dâu đã tỉnh dậy chưa?”

Hạ Phi Dương còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy Tô Lam lật đật bật dậy, nhìn cửa lớn tiếng đáp: “Tôi không sao.

Có phải Quan Triều Viễn xảy ra chuyện không?”

Nghe thấy giọng Tô Lam, Tần Tấn Tài lập tức tỉnh táo, cao giọng nói: “Chị dâu tỉnh rồi! May quá! Bây giờ cô ra đây ngay cho tôi! Nếu cô còn không đi xem anh hai thì anh ấy sẽ nổ tan xác mà chết mất!”

“Nổ tan xác mà chết?”

Thế là thế nào? Tô Lam ngơ ngác lặp lại, sau đó hoảng sợ, lảo đảo bò dậy.

Hạ Phi Dương nhìn Tô Lam lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Thấy Tô Lam, Tần Tấn Tài lập tức kéo tay cô chạy ra ngoài.

“Khoan đãi! Anh mới nói nổ tan xác mà chết rốt cuộc là sao?” Tô Lam vừa bị Tần Tấn Tài kéo đi vừa lo lắng hỏi.

Thấy tới lúc này mà Tô Lam còn chưa hiểu rõ tình huống, Tần Tấn Tài vô cùng nôn nóng: “Trời ạ! Chị dâu, chẳng lẽ cô không biết Tô Bích Xuân hạ thuốc cho anh hai nặng cỡ nào sao? Bây giờ nếu anh ấy không thể làm với cô một trận thì có thể ngồi chờ chết được rồi, hiểu chưa?”

Tô Lam lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta im lặng đi theo sau Tần Tấn Tài, chạy ra khỏi phòng. Mà Hạ Phi Dương vẫn đứng đăng sau, nghe Tần Tấn Tài nói hết câu, khuôn mặt cô ta tràn ngập tối tăm, đôi mắt tràn đầy đau thương.

Cho dù đã biết Tân Tấn Tài tìm Tô Lam để làm gì, cho dù biết muốn cứu được Quan Triều Viễn chỉ có cách này, nhưng khi thấy Tần Tấn Tài đưa Tô Lam vào phòng của Quan Triều Viễn, cô ta vẫn đau lòng đến nghẹt thở.

Alexander đứng ngoài phòng khách phát hiện vẻ mặt của Hạ Phi Dương không đúng lắm, sải bước đi tới: “Phi Dương, em còn muốn tiếp tục ở đây à?”

Lời nói của Alexander có chứa ẩn ý.

Hạ Phi Dương ngơ ngác nhìn ông ta, không biết ông ta đang hỏi mình có phải vẫn muốn chờ Quan Triều Viễn đáp lại tình cảm của mình, hay là hỏi mình đang chờ anh ấy tỉnh táo lại hay không.

Nhưng bất kể là kết quả nào thì có lẽ Hạ Phi Dương cũng không thể chịu đựng nổi.

Cô ta hiểu biết Quan Triều Viễn. Một khi anh đã nhận định một người phụ nữ nào thì cho dù bên cạnh anh có hàng trăm hàng ngàn cô gái khác xuất sắc hơn người kia, anh cũng sẽ không bao giờ ngó ngàng tới người khác. Cho nên nếu mình muốn chờ anh ấy đáp lại tình cảm của mình thì e rằng cả đời này cũng không có khả năng. Nếu mình còn tiếp tục ở lại đây, không lâu sau có lẽ sẽ thấy Quan Triều Viễn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, nhưng khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian gian nan nhất đối với mình. Cô ta đứng ngoài cửa si ngốc chờ, còn người đàn ông mình yêu lại ở trong phòng ân ái với một người phụ nữ khác. Sao cô ta có thể chịu được sự thật nghiệt ngã này?