Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4604



Chương 4604

Anh cau mày, Tô Lam bị thương?

Hơn nữa còn là Hạ Phi Dương băng bó vết thương cho cô ấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi Quan Triều Viễn còn chưa hiểu ra sao thì Tân Tấn Tài đã kéo Tô Lam lảo đảo chạy vào. Anh ta đẩy Tô Lam vào phòng, sau đó mau chóng lùi ra ngoài cửa: “Anh hai, em đã đưa cô ấy vào rồi, hai người đóng cửa lại mà giải quyết đi. Bọn tôi không quấy rây anh đâu!”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nhanh như chớp chạy đi.

Mãi tới lúc này, Quan Triều Viễn mới quay sang nhìn Tô Lam. Cô đứng ở cửa, chiếc áo len trắng đã bị xé tan nát.

Trên mu bàn tay phải bị cứa một vết, áo len bị máu nhuộm đỏ, gương mặt quyến rũ còn dính vết máu chưa khô. Điều khiến anh lo lắng là trên cổ cô còn có dấu bàn tay rất rõ ràng, dấu vết rất sâu, để lại bầm tím trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.

Chỉ dựa vào dấu ấn đó, Quan Triều Viễn đã phán đoán được cường độ, rõ ràng là muốn gi ết chết Tô Lam. Khí áp chung quanh anh lập tức giảm xuống 0 độ, khuôn mặt tối tăm bước tới trước mặt Tô Lam.

Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh với Tô Lam mới tách ra một khoảng thời gian mà cô ấy lại biến thành thế này? Tại sao Tân Tấn Tài và Thẩm Tư Huy cũng tới khách sạn này?

“Tô Lam…” Quan Triều Viễn cúi đầu gọi Tô Lam. Anh tiến nên nắm tay cô, phát hiện bàn tay cô lạnh lẽo. Khi anh muốn chạm vào má cô, phát hiện trong mắt cô lại lộ ra sợ hãi, ngay cả thân thể cũng lùi lại theo phản xạ.

“Sao lại như vậy?” Tay Quan Triều Viễn vừa đụng vào má của Tô Lam thì phát hiện dấu bàn tay trên cổ cô vừa khớp với bàn tay của mình.

“Tô Lam, anh… Quan Triều Viễn khó tin lùi lại một bước, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, sau đó bị màu đen nuốt chứng, ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng âm u, khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc.

Thấy dáng vẻ này của anh, Tô Lam hoảng sợ. Nghe thấy Quan Triều Viễn kêu tên mình, cô vẫn không yên tâm. Cô còn sợ hãi không biết người đàn ông †rước mặt này có phải sẽ vẫn làm tổn thương mình hay không. Dù gì đi nữa, cho dù lát nữa tới gần vẫn sẽ bị anh gây tổn thương, cô lại không suy nghĩ nhiều.

Nếu cô không nhìn nhầm thì trong mắt người đàn ông này tràn đầy lo lắng.

Tô Lam cảm thấy mình như mơ thấy một giấc mơ. Cô cười nhìn Quan Triều Viễn.

“Tô Lam…”

Thấy Tô Lam cười, Quan Triều Viễn vừa định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì thấy cô bỗng rơi nước mắt. Quan Triều Viễn vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng phát hiện nước mắt của cô nước nhiều.

Tô Lam bị bóp cổ hai lần, cổ họng đau đớn. Mỗi khi nói một chữ đều cảm thấy cổ họng đau rát, vô cùng khó chịu. Cô cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn phát hiện Tô Lam chỉ nhìn mình, rõ ràng đang cười, nhưng lại cứ rơi nước mắt. Anh siết chặt nắm tay, trực tiếp bế cô lên giường.

“Em còn đau không?”

Quan Triều Viễn giúp Tô Lam xử lý vết thương. Thấy trên cổ trên mặt cô toàn là thương thích, anh khàn giọng hỏi: “Là anh làm em bị thường à?”

Tô Lam lắc đầu, nhưng vừa nhúc nhích thì cổ đau đớn như sắp đứt lìa.

Cổ cô rất đau, cánh tay cũng rất đau. Trước khi gặp Quan Triều Viễn, cô vốn dĩ có thể nhãn nại đau đớn trên người.

Nhưng vừa thấy ánh mắt lo lắng của Quan Triều Viễn, cô bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân.

“Đừng nhúc nhích!” Thấy phản ứng của cô, Quan Triều Viễn vội vàng đè cô nằm yên, đặt cô lên giường, mềm giọng trấn an: “Em ngủ một giấc đi.”