Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4610



Chương 4610

Thấy mình vừa hỏi, Tô Lam càng khóc nhiều hơn, cố tình cổ của cô bị đau đớn không thể đụng vào, chỉ có thể cứng đờ rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương, Quan Triều Viễn đều không biết nên nói gì bây giờ. Anh chỉ đi tám một chút thôi, cô ấy khóc cái gì chứ?

“Đừng khóc.” Quan Triều Viễn vuốt v e mặt cô, giọng nói trở nên rất dịu dàng: “Anh vốn định dẫn em đi khám ở bệnh viện, nếu em không muốn đi bệnh viện thì chúng ta về nhà thôi.”

Tô Lam nước mắt lã chã nhìn anh, cầm cánh tay anh. Nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc Hạ Phi Dương có quan hệ gì với anh, nhưng cô vừa muốn nói thì cổ họng đau đớn như bị kim đâm.

“Sao còn khóc không dừng lại được vậy?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất bất đắc dĩ. Anh không thích loại phụ nữ hở cái là khóc, loại phụ nữ như vậy căn bản không thể lọt vào mắt anh. Bởi vì loại phụ nữ này vừa vào bộ đội sẽ bị đào thải ngay. Nhưng cố tình người ở bên cạnh anh, khiến anh không thể buông †ay chính là một cô gái buồn là khóc, vui là cười.

Tô Lam kìm nén nước mắt, đôi mắt mọng nước trông rất đáng thương.

Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng nước mắt của cô cũng ngừng, chẳng qua đôi mắt to đầy nước vần tội nghiệp nhìn Quan Triều Viễn. Thấy cô nhịn khóc vì mình, Quan Triều Viễn thở dài: “Em muốn khóc thì khóc đi, khóc đủ rồi nói cho anh biết em khóc vì chuyện gì? Ai chọc giận em?”

Tô Lam lại không khóc nữa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thấy Quan Triều Viễn dung túng mình, cô kéo bàn tay anh, viết chữ: “Vừa rồi có người đưa một cái túi tới đây.”

Quan Triều Viễn nhìn lên đầu giường, quả nhiên thấy một cái túi. Anh đứng dậy cầm chiếc túi, đồ hết đồ vật lên giường. Tô Lam thấy trong túi đựng quần áo của phụ nữ, từ nội y tới áo khoác đều đầy đủ hết. Thấy quần áo này, đầu óc Tô Lam trống rỗng, không biết nên nói là khiếp sợ hay khó †in. Người phụ nữ đó lại mang thứ này cho anh ấy? Rốt cuộc là có ý gì?

Quan Triều Viễn cầm quần áo lên nhìn, kêu Tô Lam đứng dậy. Tô Lam bị anh đỡ dậy, tức giận nhìn đống quần áo trên giường. Quan Triều Viễn nhận thấy cảm xúc của cô, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Lam bây giờ lạnh mặt, hai tay cũng siết chặt vào nhau, anh nhìn theo tâm mắt của cô, mang quần áo tới rồi cởi áo choàng tắm cho cô. Tô Lam cứng đờ vì động tác của anh. Mãi tới khi Quan Triều Viễn cởi áo choàng tắm, mặc đồ lót cho mình, cô mới hoàn hồn lại.

Lúc này, Quan Triều Viễn nói: “Size hơi nhỏ. Em mặc tạm, về nhà lại thay cái khác cho em.”

Tô Lam: “…”

Quan Triều Viễn thay quần áo cho Tô Lam mà không thề thấy ngượng ngùng, thoạt nhìn như đang làm chuyện gì rất đứng đắn, hoàn thành mỗi động tác một cách nghiêm túc. Mãi tới khi thay đồ xong, Tô Lam không nhịn được cầm tay Quan Triều Viễn, viết mấy chữ: “Người phụ nữ đó cùng quần áo này là gì?”

Nhưng cô viết quá nhanh, cần Quan Triều Viễn ghi nhớ nét chữ rồi chuyển hóa thành câu nói của cô, sau khi xác nhận cô muốn hỏi gì, anh chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến Tô Lam chột dạ, cứ như mình đã làm sai chuyện gì đó.

“Cả ngày em cứ suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Quan Triều Viễn lườm cô: “Thay đồ xong về nhà với anh. Anh kêu Tần Tấn Tài khám cho em ở biệt thự.”

Thế này là thế nào? Tô Lam khó hiểu nhìn anh. Anh ấy bảo mình suy nghĩ quá nhiều à? Nhưng rõ ràng khi thấy mình, người phụ nữ đó rất căm thù mình cơ mài! Nếu cô ta thật sự không có gì với Quan Triều Viễn thì thái độ thù địch của cô ta từ đâu ra?

Sau khi bôi thuốc của Tần Tấn Tài, cổ họng Tô Lam ổn hơn nhiều. Cô đã có thể nói chuyện bình thường, bày †ỏ cảm xúc của mình.

Trên đường về biệt thự, cô ngồi trên ghế phụ, Quan Triều Viễn lái xe. Suốt cả chặng đường, cô đều im lặng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn Quan Triều Viễn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.