Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4640



Chương 4640

“Là thế này, tôi mới nhận được điện thoại của Tô Lam. Cô ấy bảo chúng ta tới phòng làm việc Hạt Mè ngay bây giờ.

Hình như tổng bộ MQ phái người tới.”

Vốn tưởng rằng nghe được tin này, Asius sẽ vui vẻ nhảy nhót. Chung quy tổng bộ MO phái người tới đây chứng minh MO rất coi trọng họ. Nhưng Mộ Mẫn Loan kinh ngạc phát hiện Asius lại không biểu hiện vẻ vui sướng, thậm chí giọng nói còn hơi hụt hãng: “Chỉ có thế thôi à?” Anh ta còn tưởng mới sáng ra Mộ Mẫn Loan gọi cho mình là vì cuộc hẹn hò ngày mai chứ.

Mộ Mãn Loan kinh ngạc: “Đúng rồi, chỉ có thế thôi. Để cho nhanh, Tô Lam kêu tôi thuận đường đón anh tới phòng làm việc. Anh mau dậy chuẩn bị đi, nửa tiếng sau tôi sẽ tới dưới lầu nhà anh.”

“Nửa tiếng?” Asius bỗng cao giọng hỏi, vô cùng kinh ngạc.

Đầu sây bên kia, Mộ Mẫn Loan hỏi: “Sao vậy? Nửa tiếng không đủ à?”

Đương nhiên không đủ! Phải biết rằng bình thường chỉ là tạo kiểu tóc, anh †a đã phải mất một tiếng. Nhưng anh ta không có dũng khí nói cho Mộ Mẫn Loan biết chuyện này.

“Ừ thì… đương nhiên là không thành vấn đề. Nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt nhét”

Asius cúp máy, lộn nhào ngồi dậy.

Anh ta luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu gội đầu tắm rửa. Anh ta chỉ có nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng này, anh ta phải xuất hiện trước mặt Mộ Mẫn Loan với hình tượng hoàn hảo nhất!

Trong nửa tiếng kế tiếp, anh ta gần như hấp tấp làm việc. Anh ta lục tung quân áo trong tủ, cuối cùng chọn một đồ thường ngày thoải mái. Khi anh ta còn đang rối rắm màu đen có phải không quá làm tôn màu da của mình hay không thì dưới lâu bỗng vang lên tiếng còi ô tô. Tiếng động này khiến anh †a kinh ngạc giật mình, lảo đảo chạy ra ban công. Nhưng khi vừa ra tới nơi, vẻ mặt kích động thất thố đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt bình tĩnh thong dong. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy một chiếc xe chuyên chở minh tinh đỗ ở dưới lầu.

Mộ Mãn Loan mặc áo len màu vàng nhạt, quần skinny đen, thoạt nhìn rất tao nhã, làm tôn lên khí chất cao quý thanh nhã của cô.

Tính ra thì Asius và Mộ Mẫn Loan đã chung sống với nhau nhiều năm, nhất là khi hai người còn làm luyện tập sinh, hầu như mỗi ngày đều có bảy tám tiếng ở bên nhau. Nhưng hồi đó anh ta chưa từng nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt mình. Nhiều năm trôi qua, khi Asius nhìn cô, anh ta phát hiện chỉ cần nhìn cô nhiều một lát thì tình cảm trong lòng mình sẽ càng tăng thêm mấy phần.

“Asius, chuẩn bị xong chưa?” Mộ Mẫn Loan nghiêng đầu nhìn anh ta.

Asius chống một tay lên ban công, động tác rất tiêu sái, phất tay nói: “Sắp xong rồi!”

Asius xoay người vào nhà. Anh ta đã đi tới cửa, đang định mở cửa ra thì bỗng trong đầu lóe lên, quay về phòng thay đồ. Hai phút sau anh ta đi ra, bộ đồ màu đen đã đổi thành áo len vàng nhạt, phối hợp với quần jeans nhạt màu, thoạt nhìn rất trẻ trung năng động.

Asius hài lòng nhìn bản thân mình †rong gương, vừa huýt sáo vừa đi xuống lầu.

Khi Asius lên xe, Mộ Mẫn Loan cũng không nhận thấy trong mấy phút ngắn ngủi, Asius đã thay bộ đồ đen thành áo len cùng màu với mình.

Trong xe chuyên chở minh tinh, Asius và Mộ Mẫn Loan ngồi bên nhau.

Anh ta thỉnh thoảng quay sang quan sát cô gái ngồi bên cạnh mình.

Không thể không nói, lúc trước Mộ Mãn Loan được bình chọn thành nữ thân quốc dân cũng là có lý cả. Bất kể là nhìn chính diện hay góc nghiêng, cô đều hoàn hảo không thể xoi mói. Nhất là làn da của cô, cho dù để mặt mộc không chút son phấn cũng trăng đến sáng lên, trên mặt không có bất cứ lỗ chân lông nào.

Mộ Mãn Loan im lặng ngòi bên cạnh Asius, cho dù không muốn nhìn, nhưng ánh mắt của Asius quá nóng bỏng, khiến cô không thể bỏ qua. Cô quay sang đối diện với ánh mắt của Asius, kinh ngạc sờ mặt mình: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính thứ gì à?”