Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4700



Chương 4700

“Suyt!”

Ông cụ Quan vội vã làm ra thủ thế im lặng: “Cháu chớ nói ra miệng, nếu Triều Viễn biết được, hai ông cháu ta không chịu nổi hậu quả đâu!”

Tô Lam không nhịn được cười.

Cô lấy điện thoại di động ra liên tục chụp mấy tấm ảnh: “Có ảnh này, cháu xem về sau anh ấy còn dám bắt nạt cháu nữa không!”

Ông cụ Quan đưa tay vuốt ảnh chụp tự lẩm bẩm: “Thật không nghĩ tới nó đã trưởng thành nhanh như vậy, ông cũng đã bước nửa chân xuống mồi”

Tô Lam cất điện thoại di động: “Ông nội đừng nói vậy, chắc chắn ông sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Đột nhiên giọng điệu của ông cụ Quan trở nên có chút đau thương: “Sống lâu trăm tuổi? Ông sống lâu lắm rồi, nên chết rồi… Ông còn phải xuống sớm một chút với mụ già nhà ông!”

“Rầm!”

Ông cụ Quan mới vừa nói xong lời này đã nghiêng đầu qua một bên, ngã trên mặt bàn.

“Ông nội, ông nội!”

Tô Lam bị dọa đến giật thọt, tỉnh cả rượu.

Cô vội vã bổ nhào qua: “Ông nội, ông đừng làm cháu sợi”

Thấy mình có gọi thế nào cũng không thể gọi tỉnh ông cụ Quan, Tô Lam sợ đến nước mắt cũng sắp chảy ra.

Cô run rẩy lấy di động ra nhấn một chuỗi dãy số: “Quan Triều Viễn, anh mau qua đây!”

Đầu bên kia điện thoại, dường như tâm trạng của Quan Triều Viễn không được tốt lắm: “Làm sao vậy?”

“Ông nội… Ông nội ngất xỉu rồi!”

*x*x* Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, trong phòng bệnh cao cấp.

Ông cụ nằm yên tĩnh trên giường, bác sĩ mới vừa tới kiểm tra cho ông ta.

“Ông nội thế nào rồi?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn có vẻ vô cùng vô cùng lo lắng.

Tần Tấn Tài cười cười: “Em mới vừa kiểm tra, không có vấn đề gì lớn!”

Quan Nhã vội vã đi tới không vui nhíu mày: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Không phải tim cha có vấn đề sao? Vì sao lại để cha uống rượu?”

Lúc này Hạ Phi Dương cũng tiếp lời theo: “Đúng vậy, không phải lúc chiều ông ấy còn rất khỏe sao?”

Quan Triều Viễn nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ: “Là cháu cảm thấy không vui, muốn ông nội uống hai ly với cháu.”

Lời của anh bị Tô Lam mới vừa bước vào nghe được.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, đáy mắt là vẻ tự trách thật sâu.

Sao lúc đó cô lại quên mất ông cụ có tiền sử bệnh timl Mặc dù rượu gạo kê kia có độ rượu không cao lắm.

Nhưng đối với một bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, độ rượu như vậy vẫn rất nguy hiểm.

“Ông nội bị sao vậy?”