Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4745



 

Chương 4745

Cùng lúc đó, Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu.

Anh có thể nhìn thấy một bóng người lạ mặt đang ngồi trong phòng VIP trên tầng hai.

Lờ mờ, dường như không nhìn rõ.

Hạ Phi Dương dường như cũng bị SỐC: “Thưa anh, anh chắc chắn không chứ?”

Người ở tầng hai không nói gì, không bao lâu thì trợ lý hoặc là vệ sĩ bên cạnh trực tiếp gửi ngân phiếu ba mươi tỷ xuống dưới.

Xem ra là thật rồi!

Vẫn còn có người bỏ ra ba mươi tỷ đấu giá một người xấu như đầu heo giống Tô Lam?

Hạ Phi Dương nhất thời tức đến tái mặt.

Chỉ là cô ta không bao giờ ngờ rằng tất cả những điều này mới chỉ là bắt đầu.

Bởi vì cô ta thậm chí còn chưa kịp thay người dẫn chương trình nhận lấy tấm séc, một giọng nói khác vang lên: “Bốn mươi lăm tỷ!”

Có người đã ra giá khác, hơn nữa còn trực tiếp tăng lên mười lăm tỷ?

Trời ơi, những người giàu có này thật sự điên rồi sao?

Mọi người đều quay đầu nhìn sang, cố gắng tìm ra nguồn phát ra âm thanh.

Ở giữa sàn nhảy, một người đàn ông rất đẹp trai đang tiến về phía Tô Lam.

Và chính anh ấy đã đưa ra cái giá bốn mươi lăm tỷ!

“Đàn… đàn anh?”

Tô Lam sững sờ nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Người đó không ai khác chính là đàn anh Nhan Thế Khải của cô.

Lúc này, Nhan Thế Khải đã đi đến rìa sân khấu.

Nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời.

Anh cứ như vậy chăm chú nhìn Tô Lam, trong mắt anh còn hiện lên một chút trấn an.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Kể từ lần xảy ra chuyện với Liễu Thanh Vân, Nhan Thế Khải gần như đã mất hết can đảm.

Anh ấy lựa chọn ra nước ngoài tiến tu, anh đã không xuất hiện trước mặt Tô Lam một thời gian rất dài rồi.

Thậm chí Tô Lam còn biết rằng, anh đang cố tình trốn tránh cô, không liên lạc với cô nữa.

Tô Lam cũng không biết khi nào anh ấy sẽ trở về.

“Sáu mươi tỷ.”

Một giọng nói khác phát ra từ phòng chờ VỊP trên tầng hai.

Nhan Thế Khải cau mày, anh nhìn Tô Lam, tiếp tục tăng giá, không hề do dự hét lên: “Bảy mươi lăm tỷ.”

“Nhan Thế Khải!”

Tốc độ ra giá của Nhan Thế Khải khiến Tô Lam sợ tới tái mét.

Cô kéo váy chạy nhanh đến chỗ Nhan Thế Khải, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, anh có bị điên không? Tiền của anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chúng ta muốn ăn với nhau một bữa cơm lúc nào cũng được mà.”