Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4830



Chương 4830

Độ cao mười mấy mét, nếu cứ như vậy nhảy xuống.

Nhất định sẽ đập đầu lên tảng đá, còn có khả năng chết không toàn thây.

Tô Lam không có cách nào nhìn một người đang sống sờ sờ tự tử trước mặt mình được.

Cô vội vàng đi về phía bên kia: “Anh gì ơi, có chuyện gì anh có thể nói với tôi, anh bình tĩnh một chút!”

“Cái thác nước này cao mười mấy mét, hơn nữa nước không sâu, nếu anh cứ như vậy nhảy xuống, căn bản là không sống nổi….”

Mắt thấy người đàn ông đã đi tới rìa thác nước.

Anh ta giống như đột nhiên nghe thấy lời nói của Tô Lam vậy, dừng chân lại.

Chỉ là anh ta cứ một mình đứng sững sờ ở kia, căn bản không có ý định quay đầu lại.

Tô Lam mơ hồ cảm thấy thân ảnh này hình như có chút quen mắt.

Nhưng lại nhất thời nghĩ không ra mình đã gặp qua ở đâu.

Thấy người đàn ông này cuối cùng cũng dừng chân lại, Tô Lam thử thăm dò bước lên trước vài bước.

Cô biết người có ý định tự sát, cảm xúc nhất định rất không ổn định.

Cho nên cô cũng không có tiếp cận quá gân, mà là cách người đàn ông kia không sai biệt lắm khoảng một mét liền dừng lại: “Anh trai này, nếu anh nguyện ý dừng lại nghe tôi nói chuyện, vậy chứng minh chuyện này vẫn có cách bàn bạc.”

“Chúng ta có gì từ từ nói, anh đừng nghĩ quẩn trong lòng!”

Cũng đúng lúc này, người đàn ông chậm rãi quay người lại.

Dáng người anh ta vô cùng cao gầy, nhìn ra hẳn là cao gần một mét chín.

Nhưng bởi vì anh ta quay lưng về hướng mặt trời, cho nên lúc quay người, toàn bộ khuôn mặt của anh ta đều biến mất trong bóng râm.

Tô Lam căn bản là nhìn không rõ khuôn mặt của anh ta.

Bên tai là tiếng suối chảy rì rào.

Lúc lời nói của cô vừa rơi xuống xong, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng: “Nói chuyện với cô có tác dụng không?”

Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp.

Mắt Tô Lam sáng lên.

Chỉ cần anh ta nguyện ý mở miệng, bản thân liền có thể nghĩ cách làm anh †a hồi tâm chuyển ý: “Nhưng anh không nói cho tôi biết, làm sao biết có tác dụng hay không?”

“Hay là thế này đi, anh đưa tay cho tôi, chúng ta về bờ từ từ nói chuyện có được không?”

“Chỗ này quá nguy hiểm rồi, hơn nữa tôi mắc chứng sợ độ cao rất nghiêm trọng, đứng ở đây, tôi thật sự không có cách nào nói chuyện với anh.”

Tô Lam không có chú ý tới khóe miệng người đàn ông trong bóng râm đột nhiên hơi hơi giương lên.

Vẽ ra một độ cong tà ác.

“Cô không thỏa mãn được tôi!”

Anh ta lạnh lùng ném ra một câu như vậy.

Tô Lam vội vàng mở miệng: “Nhưng anh không có cho tôi cơ hội giúp đỡ mà?”