Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4852



Chương 4852

Vu Thắng Nam nhìn cô ta một cái với ánh mắt vô cùng sắc bét: ‘Hân Nguy, vì sao tới lúc này rồi mà con còn chưa chịu nói thật cho mẹ biết hả? Đến cùng là con đã lừa mẹ bao nhiêu chuyện rồi?”

Diệp Hân Nguy vừa nghe thấy hai chữ lừa gạt thì trái tim cô ta như ngừng đập.

Cô ta đâu chỉ lừa gạt những chuyện này chứ?

Thậm chí cô ta còn tráo mẫu xét nghiệm ADN của mình thành Mộ Mẫn Loan.

“Mẹ ơi, con nên làm gì bây giờ?”

“Mẹ ơi con xin mẹ đó, mẹ hãy cứu con đi.”

“Con là con gái ruột của mẹ mài Nếu như ngay cả mẹ và cha đều không quan tâm tới con thì đời này của con xem như xong.”

“Hai người lạc mất con nhiều năm như thế, vất vả lắm mới tìm được con, chắc chắn hai người sẽ không đành lòng nhìn thấy con trở thành con chuột cống chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh đúng không?”

“Hơn nữa bây giờ tất cả mọi người đều đã biết con là con gái của hai người.”

“Con biến thành như vậy thì hai người cũng sẽ chịu liên lụy.”

“Mẹ ơi, con xin mẹ nghĩ cách giúp con với, được không?”

Vu Thắng Nam đứng ở đó, bà ta nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thương của Diệp Hân Nguy mà trong lòng vô cùng phức tạp.

Dù sao bởi vì cái video kia mà bà ta đã dùng hết tất cả quan hệ mình có rồi.

Lúc này mới qua chưa được bao lâu mà lại phải làm phiền người khác, sợ rằng…

Diệp Hân Nguy nhìn thấy Vu Thắng Nam lộ vẻ khó xử thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà ta rồi khóc ròng: “Mẹ ơi con biết sai rồi, lân này con thật sự biết sai rồi mà.”

“Con hứa với mẹ, chỉ cần chuyện lần này qua đi thì con sẽ ngoan ngoấn nghe lời cha mẹ, không gây chuyện nữa, được không mẹ?”

“Con là con gái của mẹ mà, con gái ruột đó, hai người không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Vu Thắng Nam bị dáng vẻ đau khổ cầu xin của Diệp Hân Nguy làm cho trái tim thắt lại, bà ta vô cùng khó chịu.

Mặc dù bà ta rất hận Diệp Hân Nguy không đàng hoàng, hống hách, nhưng cho dù như thế nào thì đây đều là con gái của mình.

Nếu như không phải là do bọn họ bất cẩn lạc mất con nhiều năm trời như thế thì con bé cũng sẽ không bước sai đường.

“Mẹ gọi cho cha con trước.”

Cuối cùng Vu Thắng Nam cũng không thể bỏ mặc cô ta không quan tâm được, bà ta quay người sang chỗ khác gọi điện thoại.

Diệp Hân Nguy vừa nghe bà ta nói vậy thì đột nhiên thở dài một hơi.

Vừa rồi cô ta còn đang khóc lóc, nhưng một giây sau lại lộ ra nụ cười đắc Ý.

Vu Thăng Nam thật sự rất ngu ngốc, mình chỉ nói hai câu thôi mà đã bị mình quay vòng vòng rồi!

Thế chẳng phải sau này mình tùy tiện nói vài câu là có thể sai bảo bà ta rồi sao?

Diệp Hân Nguy thấy Vu Thắng Nam vội vội vàng vàng đi ra ngoài gọi điện thoại thì cũng đứng dậy.

Cô ta lén lút đi ra ngoài nghe Vu Thắng Nam gọi điện thoại.