Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4877



Chương 4877

“Mẹ là mẹ của con và mẹ thà chết cũng không đồng ý cho con và người phụ nữ mà con yêu ở bên nhau. Nhưng làm sao con có thể ép mẹ đi chết được chứ? Bởi vì mẹ là mẹ của con mà.”

Khi Lục Mặc Thâm nói những lời này, anh ta nhẹ nhàng buông tay của mẹ Lục ra: “Cho nên chỉ cần con chết đi thì chuyện này mới có thể yên ổn được và mẹ cũng mới có thể hài lòng được đúng không?”

Sau khi lạnh lùng nói xong, anh ta quay người và chạy nhanh về phía sân thượng.

Bước chân Lục Mặc Thâm rất kiên định, tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh.

Giống như anh ta đã quyết tâm đi tìm cái chết vậy.

Cảnh tượng này khiến cho mẹ Lục sợ đến mất hồn mất vía.

Bà hét lên một tiếng và lập tức muốn đuổi theo anh ta.

Nhưng Lâm Thúy Vân đang đứng ở bên cạnh lại phản ứng nhanh hơn.

Cô ấy lao đến cực nhanh, ôm chặt lấy eo của Lục Mặc Thâm và hét lớn lên: “Đừng mà, anh đừng làm như vậy.”

Nhưng trong chớp mắt, cô ấy đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Mặc Thâm truyền đến từ trên đầu của mình: “Thúy Vân, em có tin anh không?”

Lâm Thúy Vân sửng sốt. Khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong mắt của anh ta lộ ra vẻ kiên định.

Giống như là phản xạ có điều kiện, cô ấy lập tức gật đầu: “Em tin anh.”

“Vậy thì em ôm anh chặt vào.”

Lục Mặc Thâm xoay người và ôm Lâm Thúy Vân, rồi nhảy xuống mà không có chút do dự nào.

Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai giống như tiếng bom nổ vang khắp cả sân trường.

Trước khi bọn họ nhảy xuống, Quan Triều Viễn phản ứng nhanh hơn mà che mắt Tô Lam lại và ấn đầu cô vào trong lòng của mình.

Còn mẹ Lục thì đã tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình nhảy xuống từ một tòa nhà cao ba mươi tầng.

Bà lập tức vô cùng hoảng sợ hét lên một tiếng, hai mắt tối sầm lại, cả người mềm nhữn mà ngã xuống đất.

Ở cửa phòng bệnh trong khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm.

Cả người mẹ Lục run rẩy dựa vào ghế.

Cho đến khi đèn của phòng phẫu thuật hoàn toàn tối đi thì bà đột nhiên đứng dậy.

Khi cửa được mở ra, hai người Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân nằm trên giường bệnh, và họ lần lượt được đẩy ra ngoài.

Tần Tấn Tài đeo khẩu trang và đi theo ở phía sau bọn họ.

Sau khi biết con trai của mình đã nhảy lầu, ngay lập tức, cha Lục cũng vội chạy đến.

Đây là lần đầu tiên Tô Lam nhìn thấy cha của Lục Mặc Thâm, ông ấy rất anh Viễnvà lịch lãm.

Cho dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng ông ấy vẫn có phong thái ung dung như cũ.

Và mặc dù năm tháng đã để lại một số dấu vết trên khuôn mặt của ông ấy, nhưng cô vẫn có thể hình dung ra được vẻ ngoài điển trai của ông ấy khi còn trẻ.

“Trưởng khoa Tần, tình trạng con trai của tôi thế nào rồi?”

Mẹ Lục vô cùng nóng nảy mà chạy tới.

Tần Tấn Tài còn chưa kịp nói cái gì thì cha Lục đã lên tiếng trước: “Đây có phải là kết quả mà bà muốn không?”